Tôi và bạn gái quen nhau đă nửa năm trời. Chúng tôi được cái thuận lợi là làm cùng công ty. Sau thời gian quen nhau và t́m hiểu, tôi rủ bạn gái về thăm nhà để khỏi phải nghe câu “Vẫn ế hả con”, “Bao giờ cho bố mẹ bế cháu”. Tuy nhiên ở quê đă xảy ra một chuyện “động trời” với mối quan hệ của chúng tôi!
Gia đ́nh quây quần đông vui, bố mẹ cũng rất thích em, em nói chuyện với chị gái tôi cũng rất hợp nên thấy cười khúc khích suốt buổi. Gia đ́nh giữ lại ăn cơm, tới giờ cơm bố bảo tôi đi làm thịt con gà bố vừa mua hôm qua ra nấu. Lúc ăn cơm em lặng lẽ ngồi ăn, cố chờ đến chiều hai đứa về thay v́ sáng mai về sớm.
Về tới cổng nhà, xuống xe em nói muốn chia tay tôi rồi tạm biệt đi vào nhà. Tôi đứng h́nh một lúc lâu, không biết chuyện ǵ vừa xảy ra. Nhắn tin hỏi lư do th́ em hẹn sáng mai gặp. Lư do em đưa ra là v́ thấy tôi cắt tiết gà, em bảo thế là sát sinh, em bị ảm ảnh cảnh đó. Nh́n tôi mồ hôi nhễ nhại cầm con dao không khác ǵ sát thủ.
Ảnh minh hoạ
9 tuổi em bắt đầu ăn chay dù gia đ́nh vẫn ăn thịt cá b́nh thường. Em thương động vật, mấy chú chó ở nhà em đều bị bỏ rơi, được em đem về nuôi. Em cũng cạch mặt những ai ăn thịt chó, mèo hay chỉ đơn giản đùa về chuyện lấy chó của em ra thịt. Tôi không biết sẽ cư xử ra sao vào lần sau về thăm bố mẹ (sắp tới ngày kỷ niệm 30 năm ngày cưới của bố mẹ) khi hai người hỏi về “con dâu” họ đâu?
Quen nhau sáu tháng, t́nh yêu chưa thật sự sâu sắc nên khi chia tay tôi không thấy đau lắm. Nhớ th́ tôi ngày nào cũng nhớ em, rất nhiều là khác nhưng bản thân không rơ đó là yêu hay chỉ là thương? Tôi có nên níu kéo cuộc t́nh này dù biết nếu tiến xa tôi sẽ phải ăn chay cả đời. Phải chăng tôi là người duy nhất gặp phải trường hợp này, hay ngoài kia cũng có nhiều anh gặp phải cảnh oái oăm như tôi, vừa buồn vừa cười?