Phúc Bồ đă sang thế giới bên kia những những ǵ thị để lại đến bây giờ giới giang hồ vẫn c̣n "nể phục". C̣n những người bị thị khống chế th́ đến chết vẫn c̣n những nỗi kinh hoàng.
Cái tên Phúc "Bồ", Khánh "Trắng" từng là nỗi kinh hoàng cho nhiều người dân buôn bán ở khu vực chợ Đồng Xuân, chợ tạm Phùng Hưng. Hai con hổ dữ không thể chung một chuồng, đương nhiên, hai băng nhóm này khó có thể tránh được những màn quyết đấu, trong đó có phi vụ “xin 1 mắt” người t́nh của “chị Phúc” khiến cả giới xă hội rúng động.
Vụ cháy chợ kinh hoàng
Phúc “bồ” tên thật là Nguyễn Thị Phúc (SN 1957), do nhà ở 57 phố Hàng Bồ nên Phúc có biệt danh Phúc “bồ” từ đấy. Năm 15 tuổi, thị đă được đưa vào trường giáo dưỡng. Rời trường được một thời gian, Phúc đă sớm trở thành tay anh chị có tiếng ở khu vực chợ Phùng Hưng.
Nguyễn Thị Phúc (tức Phúc “bồ”).
Năm 1993, Phúc phải vào nằm trong nhà tạm giam về tội “không tố giác tội phạm”. Sau ngày có được 1 chỗ đứng vững chắc, Khánh “trắng” vốn đă có ư định mở rộng lănh địa sang khu vực Phùng Hưng và các khu vực khác nhưng thời gian đầu, khu vực chợ Đồng Xuân vẫn là cái “núi đẻ ra tiền” và là nguồn thu chính của “ông trùm”.
Chính v́ vậy, mối quan hệ giữa Khánh và Phúc chưa đến nỗi “không thể đội trời chung”. Nếu cuộc đời cứ phẳng lặng trôi như thế th́ chắc đă không có chuyện lớn xảy ra. Nhưng “người tính” mà không bằng trời tính. Năm 1994, xảy ra một sự việc chấn động dư luận, gây tang thương cho bao gia đ́nh.
Đó chính là vụ cháy chợ Đồng Xuân. Hơn 20 năm đă qua, nhưng cái đêm hỏa hoạn ấy vẫn là nỗi kinh hoàng đối với nhiều người. Như đă nói, từ sau đổi mới, nhất là từ những năm 1990, cuộc sống của người dân cả nước nói chung, người dân Hà Nội nói riêng thực sự thay đổi, xe máy, xe đạp trên đường phố ngày một nhiều.
Rồi kinh doanh thực sự trở thành một nghề có chỗ đứng trong xă hội và được xă hội tôn trọng. Là nơi buôn bán tập nập, tập trung nhất, chợ Đồng Xuân v́ thế không chỉ là “miếng cơm manh áo” của nhiều gia đ́nh mà thực sự là một nơi “đẻ ra tiền”, nhiều người giàu lên sau một thời gian buôn bán.
Theo trí nhớ của nhiều người th́ một vụ chập điện đă thiêu rụi toàn bộ khu chợ chỉ sau một đêm. Nhiều ngày tiếp sau đó, lũ lượt tiểu thương đến chợ gào khóc.
Không ít người ngất lên ngất xuống trong ṿng tay của những người xung quanh. Nhiều người c̣n cố gắng xông vào khu chợ đă cháy đen mong ḥng bới móc được cái ǵ đó c̣n sót lại trong sạp của ḿnh. Cảnh tượng vô cùng buồn thảm.
Lúc đó, nhiều tiểu thương thường có thói quen để toàn bộ tiền kinh doanh cùng với hàng hóa trong chợ. Nhiều người thậm chí c̣n cất cả vài chục cây vàng. Chính v́ vậy, đối với nhiều nhà năm đó và nhiều năm sau nữa vẫn chưa thể hồi phục. Không ít người c̣n mất tất cả nhà đất v́ phải bán đi để trả nợ.
Người đàn bà dữ dằn
Sau khi chợ Đồng Xuân bị cháy và chợ tạm Phùng Hưng ra đời, một đàn em của Phúc là Nguyễn Văn Thắng đứng ra làm đơn đề nghị UBND phường Hàng Mă cho thành lập “Tổ bốc xếp” tại đây.
Phát hiện Thắng là đối tượng h́nh sự, chưa chịu cải tạo, UBND quận Hoàn Kiếm lúc đó đă băi bỏ quyết định của UBND phường Hàng Mă. Tuy vậy, “Tổ bốc xếp” của Phúc “bồ” vẫn hoạt động. Bọn đàn em của thị trong vỏ bọc “Tổ bốc xếp” đă ngang nhiên cưỡng đoạt tài sản công dân để ăn tiêu và mỗi tháng “cúng” cho thị từ 40 đến 50 triệu đồng.
Ví dụ như một bao tải hàng khi chuyển từ cổng chợ vào quầy nếu như để cho bà con thuê người lao động b́nh thường chỉ mất 20-30 ngh́n đồng.
Thế nhưng nhóm đối tượng của Phúc “bồ” đă khống chế, ép buộc những người khác không được vào và bà con tiểu thương phải thuê của bọn chúng với giá cao gấp 4-5 lần. Điểm lạ là dưới trướng Phúc Bồ có khá nhiều đàn ông có máu mặt, là dân giang hồ chính hiệu.
Băng đảng của Phúc hoành hành mạnh nhất trong khoảng 21 tháng. Thời gian này, băng nhóm của Phúc "Bồ" làm mưa làm gió đối với dân buôn bán ở chợ tạm Phùng Hưng và một số khu vực quanh chợ Đồng Xuân.
Phúc là người có óc tổ chức khi biết lập ra các tổ bốc xếp nhỏ ở từng khu vực buôn bán các mặt hàng. Bà ta đă đưa một số đàn em lên làm tổ trưởng và đề ra mức tiền hằng ngày phải nộp cho từng người, từng tổ, từng nhóm.
Các đội viên đều t́m mọi cách để đạt chỉ tiêu, nếu không sẽ bị trừng phạt, hoặc không cho làm nữa, cũng đồng nghĩa với việc mất miếng cơm nên ai cũng “răm rắp” tuân theo. Để thực hiện việc độc quyền hành nghề bốc xếp, Phúc “bồ” c̣n tổ chức cưỡng đoạt tài sản của những người đến nộp thuế trước bạ ở G23, phường Thành Công (thuộc quận Ba Đ́nh) để mỗi tháng thị bỏ túi từ 7 đến 10 triệu đồng.
Có nhiều tiền trong tay, Phúc “bồ” c̣n tổ chức nhiều vụ đâm thuê, chém mướn, bắt giữ người trái pháp luật để tống tiền. Ngoài ra, c̣n tổ chức các vụ “đ̣i nợ thuê”, “dàn xếp” các mâu thuẫn… mà thực chất là cướp hoặc cưỡng đoạt tài sản của công dân với “lệ phí” từ 10 triệu đồng đến vài chục triệu đồng/vụ.
Điển h́nh có vụ đ̣i lại tiền trắng trợn như Phúc “bồ” mua ôtô mới, không may xe bị tai nạn giao thông dẫn đến hỏng, thị ta sai đàn em mang đến chỗ mua để trả lại xe và bắt ép họ phải đưa lại tiền bằng thủ đoạn đe dọa khốc liệt…
Phúc “bồ” hoạt động rất tinh vi, xảo quyệt, thường không công khai lộ mặt trong các hoạt động vi phạm pháp luật cho nên việc thu thập tài liệu chứng cứ để chứng minh hành vi phạm tội của thị ta rất khó khăn.
Bên cạnh đó, bà con tiểu thương ở khu vực chợ tạm Phùng Hưng hoặc các nạn nhân của những vụ giải quyết tranh chấp theo kiểu “xă hội đen”… dù uất ức về việc bị cưỡng đoạt tài sản nhưng thấy thế lực của bọn chúng mạnh, thủ đoạn tàn khốc nên không dám tố cáo.
Cũng chính vụ cháy chợ Đồng Xuân đă đẩy hai con hổ dữ về chung một chỗ bởi nhiều bà con tiểu thương phải buôn bán tạm ở chợ Phùng Hưng do chợ Đồng Xuân chưa thể phục hồi. Phúc Bồ và Khánh Trắng từng đụng độ nhau rất nhiều lần, chủ yếu để dàn xếp lănh thổ hoạt động của băng nhóm ḿnh. Nhiều vụ "thanh toán" đă diễn ra khá tàn bạo.
Trong băng tội phạm Phúc “bồ”, người ta c̣n nhắc đến Dương Tử Anh- người t́nh của thị, một vơ sĩ quyền anh sau khi măn hạn tù tự nguyện thành vơ sĩ riêng và giúp sức đắc lực cho Phúc “bồ” hoành hành.
Cũng v́ mối t́nh này, trong một lần tranh chấp lănh thổ hoạt động với băng tội phạm do Dương Văn Khánh (tức Khánh “trắng”) cầm đầu, Tử Anh đă bị đàn em Khánh “trắng” hắt axít hỏng một mắt...