Số tôi chắc phải làm việc xa nhà và hay đi công tác. V́ làm việc trong ngành viễn thông nên tôi phải sang nước ngoài một năm, rồi bất ngờ lại phải ở lại thêm một năm nữa là hai năm.
Điều đáng nói là khi tôi bị điều đi là lúc tôi mới cưới vợ được có 2 tháng, hẳn là không muốn đi nhưng v́ công việc bắt buộc yêu cầu nên tôi không thể từ chối được.
Trước khi tiến tới hôn nhân, chúng tôi đă có 5 năm yêu nhau nhưng v́ muốn giữ ǵn cho đêm tân hôn nên chúng tôi thường xuyên phải ḱm nén những ham muốn thể xác. Nhiều lần hai đứa va chạm nhau, tôi đă có ư định “làm tới” nhưng rồi cứ mỗi khi sắp sửa vượt qua ngưỡng th́ tôi lại kịp dừng hoặc em lại kịp ngăn.
Khổ sở v́ vợ.
Chúng tôi dùng dằng ham muốn như vậy đến lúc kết hôn th́ vỡ ̣a bao chờ đợi. Thế mà t́nh yêu mặn nồng có được hai tháng, tôi lại phải đi xa khiến hai vợ chồng bịn rịn măi.
Bắt đôi uyên ương vừa cưới phải xa nhau quả là cực h́nh, cảm giác này phải người nào đă từng trải qua rồi mới có thể thấm thía hết được. Nhớ nhung, ham muốn – hôm nào chúng tôi cũng chat với nhau hàng giờ, rồi dần dần hết chuyện gia đ́nh, công việc vụn vặt là những lời nhớ thương, âu yếm.
Mỗi lúc chat những lời ấy, trong tôi lại có sự rạo rực, và em bảo em cũng vậy. Chúng tôi bắt đầu chat với nhau lúc nào không hay, ban đầu chỉ là những ḍng miêu tả cử chỉ ân ái, rồi cảm xúc đôi bên nhưng dần dần chúng tôi chat video. Không dừng lại ở đó, chúng tôi tự cởi bỏ y phục để chiêm ngưỡng nhau.
Tôi nghĩ, điều này không có hại ǵ cả nhưng vợ tôi lại bật khóc, em bảo nhớ tôi và thèm “chuyện ấy”, nếu cứ như thế này em sẽ không thể chịu đựng được. Tôi đă khuyên em nên “tự sướng”. Dường như lời khuyên của tôi có tác dụng, tôi thấy em tươi tỉnh và có lẽ đă lấy lại được sự cân bằng.
Nhưng điều tôi không ngờ nhất chính là việc vợ tôi thay đổi chóng mặt sau hai năm xa cách. Khi tôi được trở về Việt Nam, tôi ham muốn, tôi rạo rực, tôi chờ đợi… nhưng vợ tôi lại hờ hững khó tả, mặc dù vẻ bề ngoài vẫn tỏ ra thích thú.
Tôi nghi ngờ vợ có người khác và ngấm ngầm ḍ hỏi, theo dơi nhưng việc có người khác là hoàn toàn không có. Sau một thời gian trở về nhà, khi đă lấy lại sự quen thuộc cũ, tôi mới phát hoảng khi phát hiện ra đống "đồ chơi" của vợ được giấu kỹ trong pḥng kho.
Th́ ra, đây là nguyên nhân chính dẫn tới sự thờ ơ của vợ ở trên giường trong thời gian qua. Tôi nh́n trân trân mà không dám tin vào mắt ḿnh, chẳng lẽ vợ tôi đă dùng tất cả những thứ ấy để tự thỏa măn? Có lẽ đây là lư do chính khiến vợ tôi không bao giờ cảm thấy hài ḷng với sự cố gắng của tôi trong chuyện giường chiếu nữa.
Nhưng nghĩ lại, tôi thấy tất cả tội lỗi này đều do tôi. Chỉ v́ tôi khuyên vợ “tự sướng” mà cô ấy phải ra nông nỗi này. Bây giờ sau mỗi cuộc ân ái, nghe thấy tiếng thở dài dù là rất khẽ của vợ, cũng đủ để khiến cho tôi nhận ra sự không hài ḷng của cô ấy. Tôi đă cố gắng rất nhiều, đă cất công t́m hiểu “tuyệt chiêu” giường chiếu để nhằm giúp cả hai được hạnh phúc nhưng dường như… khó quá!
Giờ nằm bên cạnh vợ mà tôi chỉ muốn hét lên: “Vợ ơi đừng như thế nữa, anh về rồi mà!”.
iblog/Theo Khỏe & Đẹp