Mấy ngày nay, tin tức trên các trang mạng xă hội lan truyền câu chuyện “cô giáo bọ cạp” ở trung tâm ngoại ngữ L.N một cách chóng mặt. Dư luận th́ muôn đời vẫn vậy, người phản đối gay gắt, người đồng cảm ủng hộ - dù ít dù nhiều. Nhưng đa phần sự trách móc đổ dồn lên hai tiếng cao quư “nghề giáo”.
Từ ngàn năm nay, “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” đă trở thành một chuẩn mực của xă hội phương Đông. Chẳng thế mà khi con trẻ chừng 3 – 4 tuổi mà chưa đi học là người lớn đă cuống quưt giục nhau: “Phải cho đi học thôi, ở nhà hư lắm”.
Cũng không thiếu những câu chuyện kiểu như ở nhà bố mẹ nói chưa chắc đă nghe nhưng ngày mai cô giáo bảo đến hạn nộp “kế hoạch nhỏ” mà không có đủ “kế hoạch nhỏ” th́ sợ không dám đến lớp nữa hoặc khóc nhè bắt đền cha mẹ…
Cô giáo L.N tự nhận ḿnh cung bọ cạp và lăng mạ học sinh hết lời. Ảnh cắt từ clip
Tất nhiên, ngoài sức mạnh của sự chuẩn mực th́ c̣n nhiều yếu tố từ môi trường giáo dục. Thế nhưng không phủ nhận, thầy cô giáo có tầm ảnh hưởng rất lớn đến ứng xử và tương lai của mỗi chúng ta. Có khi chỉ v́ thần tượng một buổi b́nh thơ, b́nh văn lăng đăng mơ màng của thầy cô trong một năm học nào đó mà sau này quyết tâm phải trở thành cô giáo dạy văn như cô…
Nhiều người làm thầy than thở: “Học sinh bây giờ không giống như tụi ḿnh ngày xưa, các em ấy cứ thiếu thiếu một cái ǵ đó giống như tâm hồn, sự say mê”… Có học sinh mánh khóe đến mức, biết giáo viên cấm dùng điện thoại trong lớp th́ luôn thủ sẵn hai, ba chiếc điện thoại “cùi bắp” trong người để “thế mạng” khi bị phát hiện.
Có cô giáo kể, nếu phát hiện học sinh để chuông điện thoại trong giờ học th́ giáo viên chỉ thu điện thoại đến hết giờ sẽ trả. Nhưng cô giáo đă phải giao lại điện thoại cho hiệu trưởng xử lư v́ học sinh mắc lỗi quá nhiều lần.
Không phủ nhận những ưu điểm của công nghệ với sự học nói chung nhưng một khi mặt trái lên ngôi th́ thầy cô cũng phút chốc thành nạn nhân trong ê chề. Thay v́ chúng tôi đă từng len lén viết ra tấm giấy nhỏ và khéo léo đặt lên bàn giáo viên khi thấy chiếc cúc áo của cô (v́ sự say sưa với bài giảng) mà không “ở yên một chỗ” th́ các em học sinh bây giờ có thể lén lút đặt điện thoại chộp ngay thành clip “lộ hàng” để rúc rích bàn tán, b́nh luận. Và, clip ấy cũng là “vũ khí” để pḥng khi cô giáo có ǵ “không phải” là sẵn sàng tung lên mạng “cho bơ tức”.
Thay v́ rút kinh nghiệm khi làm việc sai trái bị cô giáo phê b́nh th́ nhiều em học sinh lại “tích góp” những ấm ức thành một khối nặng đầy ngang bướng chống đối lại chính thầy cô của ḿnh. Nếu thầy cô nào kiềm chế được th́ các em hả hê v́ nghĩ không ai dám động đến ḿnh. Nhưng chỉ cần thầy cô nghiêm khắc một chút thôi là các em chộp lấy, quay clip tung lên mạng.
Không ít thầy cô giáo đă bị kỷ luật, thôi việc v́ không kiềm chế được, biến phản ứng với sự vô lễ thành hành động ví như một cái tát…
Trong vụ “cô giáo bọ cạp”, nếu học sinh kia biết những điều vô lư ở trung tâm có thể kiến nghị lên trang web hoặc phản ánh tới những người có chức vụ phía trên cô L.N để được giải quyết.
Tất nhiên, không phải sự im lặng nào cũng là vàng nhưng sự im lặng trong một số trường hợp nào đó lại có thể tránh cho con người những rắc rối về sau. Chẳng hạn như cô giáo cung bọ cạp kia có thể im lặng và âm thầm “giải quyết” với hiệu trưởng ngôi trường mà bạn kia đang theo học (như ư định của cô) thay v́ gay gắt nói đi nói lại đầy thách thức khiến người nghe bị chối tai.
Nếu một sự “vô học” mà bị đáp lại bằng một sự “vô học” khác th́ rơ rang, sự “vô học” đáp lại là hèn hạ và bị đánh giá thấp hơn sự “vô học” khởi điểm.
Ai cũng biết học tṛ “nhất quỷ nh́ ma”, nếu cô giáo mang cái “bọ cạp” để đối đáp lại với sự “nhất quỷ nh́ ma” ấy th́ những câu chuyện tai tiếng như thế này sẽ c̣n tiếp diễn. Nên chăng, học tṛ chấn chỉnh ḿnh ở phần “lễ nghĩa”, thầy cô giáo kiềm chế bản thân ở khuôn khổ nhất định… để môi trường giáo dục dù “công” hay “tư” cũng là giáo dục đúng nghĩa.