Vanga hay Nostradamus nổi tiếng nhờ vào những tiên tri, nhưng phần lớn những phán đoán của họ rất mập mờ và sai thực tế. Họ đă thua tổng thống VNCH Ngô Đ́nh Diệm khi ông đă quả quyết vận mệnh đất nước từ hàng chục năm trước và ngạc nhiên lớn là tiên đoán của ông hoàn toàn ứng nghiệm.
Phán đoán như thần, Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm c̣n tiên tri giỏi hơn cả Vanga hay Nostradamus.
8 năm trước, vào những ngày Chủ Nhật của tháng 12.2007, khi người Việt xuống đường biểu t́nh phản đối Trung Cộng ở Sài G̣n và sau đó là Hà Nội, đó là những cuộc biểu t́nh tự phát phản đối Trung Cộng đầu tiên đồng thời mang ư nghĩa chính trị đầu tiên của người dân kể từ khi VN thống nhất và cả nước sống dưới chế độ do đảng cộng sản cầm quyền.
Khi ấy, người Việt xuống đường để phản đối việc Quốc vụ viện của Trung Quốc tuyên bố thành lập thành phố Tam Sa thuộc tỉnh Hải Nam, có phạm vi quản lư 3 quần đảo trên biển Đông, trong đó có hai quần đảo tranh chấp với Việt Nam: quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa (mà Trung Quốc gọi là Tây Sa và Nam Sa). Các cuộc biểu t́nh này có lúc khoảng vài trăm người, có lúc lên đến cả ngàn người, chủ yếu là học sinh, sinh viên, có cả một số văn nghệ sĩ, trí thức tham gia.
Những năm sau đó, thỉnh thoảng người Việt lại có những cuộc biểu t́nh mỗi khi Trung Quốc có những hành xử ngang ngược quá đáng, xâm phạm quá đáng chủ quyền và toàn vẹn lănh hải của VN.
Vào những ngày này của tháng 11.2015, người Việt lại phải xuống đường. Lần này là để phản đối chuyến viếng thăm cấp nhà nước của Tập Cận B́nh, Tổng Bí thư đảng cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch nước Cộng ḥa Nhân dân Trung Hoa; cũng là phản đối việc đảng và nhà nước cộng sản VN đă trải thảm đỏ rước giặc vào nhà giữa lúc sự căng thẳng trên biển Đông cũng như ư đồ quân sự hóa khu vực biển Đông của Trung Cộng không hề có dấu hiệu dừng lại hay giảm bớt.
So với 8 năm trước Trung Cộng đă tiến rất xa trên chặng đường từng bước hợp thức hóa “đường lưỡi ḅ” trên biển Đông, từng bước biến biển Đông thành “ao nhà” từ đó làm bàn đạp vươn ra bá chủ toàn cầu theo đúng ư đồ của họ. Trong khi đó VN vẫn không chuẩn bị được ǵ cho ḿnh, vẫn đang vật lộn với những khó khăn về kinh tế, nợ nần, vẫn không thay đổi, cải thiện hệ thống kinh tế chính trị xă hội để thoát ra khỏi những trở ngại làm tŕ trệ sự phát triển của đất nước và tập hợp được sức mạnh của toàn dân. Đối ngoại, cũng chính v́ không chịu thay đổi nên cho đến giờ này VN vẫn cô độc, chưa xây dựng được cho ḿnh mối liên minh chặt chẽ với một nước lớn nào. Không những thế, t́nh h́nh kinh tế nguy ngập càng khiến VN phải quỵ lụy, nhẫn nhục nhiều hơn v́ cần đến túi tiền của Trung Cộng.
So với 8 năm trước, số lượng người dũng cảm xuống đường bày tỏ thái độ không hề tăng lên, nếu không muốn nói là ít hơn. Mỗi đợt biểu t́nh chỉ độ vài chục người, quá ít trên con số hơn 90 triệu dân Việt đa số vẫn bàng quan, thờ ơ với thời cuộc, với vận mệnh đất nước, hoặc có quan tâm nhưng v́ lư do này lư do khác không thể hoặc không dám xuống đường. C̣n thái độ của nhà cầm quyền đối với những cuộc biểu t́nh ôn ḥa bày tỏ ḷng yêu nước của người dân th́ vẫn thế-nghĩa là t́m mọi cách cô lập, giải tán, đàn áp, kể cả hành hung, bắt về đồn câu lưu dăm ba tiếng đồng hồ… Đă có những tấm h́nh được post lên facebook cho thấy người biểu t́nh bị đánh đổ máu. Nhà báo, blogger Trương Duy Nhất viết trên blog “Một góc nh́n khác” của ḿnh: “Máu của người Việt đă đổ. Để làm thảm đỏ rước Tập Cận B́nh”. Chua chát hơn, như người biểu t́nh kể lại, có những chiếc xe phường vừa chạy ḷng ṿng vừa bắc loa rao giảng: Nào “T́nh hữu nghị Việt-Trung đời đời bền vững không thể thay đổi”, rồi nào “bán anh em xa mua láng giềng gần”…Rơ là một hoạt cảnh lố lăng, bi hài.
Và cùng lúc đó ở một khung cảnh khác, là sự tiếp đón nồng nhiệt và trọng thị mà nhà nước này dành cho vợ chồng Tập Cận B́nh-Bành Lệ Viện. Giữa lúc 21 phát đại bác ṛn ră và những tiếng kèn tiếng trống vang lên tưng bừng, mấy ai biết có những tiếng hô phản đối Tập Cận B́nh, đ̣i trả lại Trường Sa Hoàng Sa cho VN của những con người yêu nước cô đơn ngay giữa đất nước ḿnh. Càng mấy ai nghe, ai nhớ những tiếng súng của kẻ thù mới nổ trên đất nước này chưa lâu, trong trận hải chiến năm 1974 khi Trung Cộng tiến chiếm Hoàng Sa, trận hải chiến năm 1988 khi Trung Cộng cướp Hoàng Sa, tiếng súng của những cuộc chiến tranh biên giới năm 1979, 1984, 1988…khi VN mất đi một phần lănh thổ dọc biên giới phía Bắc vào tay giặc…Cả những tiếng súng của lính Trung Cộng nă vào những chiếc tàu nhỏ bé của ngư dân VN và tiếng kêu cứu của ngư dân vẫn đang xảy ra ngoài khơi những năm tháng này, giữa thời b́nh…
Cờ xí rợp trời tràn ngập một màu đỏ, có ai nhớ màu máu của những người lính và người dân VN đă ngă xuống cho những trận chiến trên biển và trên bộ giữa hai bên, chỉ mới trong ṿng mấy chục năm trở lại đây thôi, chưa nói đến máu của hàng triệu triệu người trong quá khứ đă đổ xuống để giành lại VN trong suốt 1000 năm đô hộ bởi giặc Tàu. Giành, trao lại vẹn nguyên và mở rộng thành một dải đất h́nh chữ S, đế bây giờ đám hậu duệ của Lê Chiêu Thống, lũ Hán gian bán nước ngự giữa Ba Đ́nh, Hà Nội đă làm mất đi, hoặc tự nguyện đem sang nhượng, cầm cố cho Tàu. Và bên cạnh bộ mặt đầy vẻ viên măn, đầy vẻ bề trên của vợ chồng Tập-Bành, là những bộ mặt vừa vô cảm vừa hèn hạ, bạc nhược của đám quan chức đầu năo của đảng và nhà nước cộng sản VN.
Không chỉ bắn đại bác, trải thảm đỏ rước giặc vào nhà, kḥm lưng gập người xun xoe cúi chào kẻ xâm lược, bọn Hán gian c̣n dành cho họ Tập cái vinh dự được phát biểu trước Quốc hội VN. Và như chúng ta có thể thấy trước, bất luận Tập phát biểu cái ǵ, kể cả ngang ngược tuyên bố chủ quyền trên biển Đông, ngầm đe dọa VN không được theo gương Philippines kiện Trung Cộng ra ṭa án quốc tế hay ngả theo các nước phương Tây, hay ngọt nhạt giả dối hứa hẹn về t́nh hữu nghị đời đời bền vững, về chung sống ḥa b́nh…bất luận Tập nói ǵ, cũng sẽ chẳng có ông bà nghị nào trong cái đám trên dưới 500 người đó dám bày tỏ bất cứ phản ứng nào.
...c̣n tiếp dưới....