VN chỉ là nơi du lịch, Mỹ mới là nhà của Việt kiều Mỹ!
VBF - Từ lâu th́ Việt kiều và người gốc Việt đều có suy nghĩ Mỹ là nơi họ sinh sống, c̣n VN chỉ là nơi du lịch mà thôi. Dù ở Mỹ nhiều năm luôn nhớ về người thân ở VN và quê hương. Nhưng Mỹ mới chính là nhà của họ, nơi họ không thể tách rời, c̣n có tiền mới về VN chơi.
Sáng nay, sau buổi họp đầu tuần, tôi nói với sếp: “Tôi muốn về thăm nhà ít tuần”. Sếp vừa cười vừa bảo: “If you need to go, just go! But this is your home, Tài”. (Nếu mày thích th́ cứ đi, nhưng đây mới là nhà của mày).
Một khu phố toàn người Việt ở New Orleans. Ảnh: Nguyễn Hữu Tài.
Tôi xa quê, đi t́m giấc mơ Mỹ vào năm mười tám tuổi. Thêm một năm nữa thôi, là thời gian bên đây bằng thời gian sinh ra và lớn lên bên nhà. Công danh, sự nghiệp, tiền tài, học vấn cũng có được trên mảnh đất này. Vậy mà, cuối mỗi chuyến đi về thăm nhà vội vă, khi máy bay chuẩn bị rời Tân Sơn Nhất, tôi vẫn thường tự hỏi, không biết ḿnh đang trở về hay sắp ra đi?
Người Việt xa quê thuộc loại khó ḥa nhập nhất thế giới. Dẫu bao nhiêu năm sống ở xứ người, nhưng chỉ cần nh́n thấy tô cơm kèm chai nước mắm, nghe lồng lộng mùi phở từ xa, là bao nhiêu món ngon Tây Tàu đều sẵn sàng bỏ hết.
Nhiều người bên nhà vẫn bảo, ở Việt Nam, sếp là trời, nói một là một, hai là hai, nhân viên răm rắp nghe theo. C̣n ở Mỹ th́ sếp và nhân viên ngang hàng, mặc sức tranh căi.
Tôi thường không tranh luận với bạn bè về vấn đề ḥa nhập. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi người mỗi cảnh. Chị bạn tôi sang Mỹ năm 1982, về thăm quê đúng một lần. Tôi hỏi có thích không. Chị bảo, chẳng biết. Nhưng có lẽ đó là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối. Gia đ́nh, người thân giờ ở bên này. Bạn bè tứ tán khắp nơi trên thế giới. Về thấy lạc lơng ghê hồn. Chẳng thể t́m thấy ḿnh dẫu đứng giữa Sài G̣n đầy ắp yêu thương.
Chị bạn thân khác, theo chồng sang Mỹ đă mười năm, lúc nào cũng canh cánh bên ḷng nỗi nhớ Sài G̣n nhộn nhịp. Chị chưa bao giờ thôi nghĩ tới bóng dáng mẹ già ngày đêm mong ngóng. Bữa nào cũng Facetime, Viber về hỏi thăm t́nh h́nh, dặn ḍ thang thuốc. Rồi cứ đếm canh từng ngày từng tháng, tới lúc được về thăm nhà trong niềm vui sướng vô biên.
Cũng có người mới sang được đôi ba năm, nhưng đă Mỹ lắm rồi. Cuộc đời thênh thang với những ước mơ và hoài băo mới. Công việc lương cao, tiền bạc đủ đầy, mua xe mua nhà to lớn. VN, với họ, giờ chỉ là một miền quê xa thẳm, thỉnh thoảng bồi hồi, nhung nhớ đồng quê, giếng nước, hay phố xá cao tầng kênh rạch đầy rác bốc mùi th́ book vé về vài tuần rồi lại tất tả ra đi. Tháng ngày trước kia giờ đă là quá khứ. Bỏ tất cả lại sau lưng, chọn nước Mỹ làm quê hương thứ hai không luyến tiếc, đắn đo.
Có người như tôi, bao nhiêu năm ṃn mỏi ở một tiểu bang, dẫu tháng nào cũng vác ba lô đi dọc ngang nhưng vẫn thấy ḿnh lạc lơng. Thân thể xứ này mà ḷng dạ, óc tim ǵ cũng nằm phía bên kia bờ Thái B́nh Dương dài rộng. Cố hoài cố măi mà chẳng thấy hợp ḥa, chỉ chực đành bỏ cuộc buông tay.
Bạn hỏi, làm thế nào để anh có thể sống giữa một xă hội đầy áp lực và vượt qua nỗi nhớ nhà dằng dặc? Tôi bảo, cách tốt nhất là t́m cho ḿnh một đức tin, bám víu vào đấng tối cao màu nhiệm. Và lúc nào cũng phải giữ trong ḿnh ước muốn trở về.
Ai sinh ra và lớn lên ở VN, dù ở bất kỳ chiến tuyến, ra đi bằng cách nào và thuộc ư thức hệ nào đi chăng nữa, cũng đều mong muốn ngày về. Không làm ǵ to lớn, chỉ cần được đứng trên mảnh đất quê hương, nghe tiếng Việt chung quanh, gặp lại người thân và ăn một bữa cơm gia đ́nh là vui lắm rồi. Giờ về không được th́ tháng sau sẽ về. Tháng sau về không được th́ năm sau sẽ về. Năm sau lại hẹn năm tới sẽ về. Kiểu như đặt cho ḿnh một mục tiêu để trông ngóng. Mà thời gian ở Mỹ th́ nhanh như ngựa chạy.
Chiều nay bỗng thấy thương ḿnh quá đỗi. Một gă đàn ông sắp bước vào tuổi ba lăm với mười bảy năm dài sống đời viễn xứ, vẫn chưa biết nơi đâu là nhà thật của ḿnh?
Tâm sự của độc giả Nguyễn Hữu Tài, đăng trên Thanh Niên Online
"Ai sinh ra và lớn lên ở VN, dù ở bất kỳ chiến tuyến, ra đi bằng cách nào và thuộc ư thức hệ nào đi chăng nữa, cũng đều mong muốn ngày về" không hẳn vậy, có người sẻ không bao giờ về khi còn chế độ̣ công sản.
The Following 2 Users Say Thank You to ogvn For This Useful Post:
Câu chuyện của anh này, có thể người viết bịa ra, hoặc , nếu là sự thật, th́ anh không b́nh thường hihihi. Chuyện hơi khó tin
Nói thật, nếu không c̣n bà chị bên đó th́ không bao giờ tôi về. Ư là c̣n gia đ́nh bên đó mà 5-7 năm (or less often ) mới về. Tôi không hiểu những ai về mổi năm, yikes, đường xá xa xôi, nghĩ đến là ngán, khí hậu th́ oi bức quanh năm, và c̣n ô nhiểm nữa. Giờ th́ c̣n vụ ăn uống hóa chất không an toàn
The Following User Says Thank You to laughster For This Useful Post:
Câu chuyện của anh này, có thể người viết bịa ra, hoặc , nếu là sự thật, th́ anh không b́nh thường hihihi. Chuyện hơi khó tin
Tôi không hiểu những ai về mổi năm, yikes, đường xá xa xôi, nghĩ đến là ngán, khí hậu th́ oi bức quanh năm, và c̣n ô nhiểm nữa. Giờ th́ c̣n vụ ăn uống hóa chất không an toàn
1. Anh ni không ḥa nhập được nên c̣n mơ mộng tới VN.
2. Bà con d́a mổi năm để làm ăn (3 thùng cherry), trước thăm gia đ́nh sau kiếm $ gở vốn vé máy bay.
Không d́a VN th́ hổng dám đi đâu khác.
The Following User Says Thank You to soft_c_hard For This Useful Post:
Về xứ vẹm thiệt đủ điều gặp hăi quan bị hoạnh hoẹ nếu không chi tiềm,luôn mồm dạ vâng,ăn nói giử mồm miệng,về nhà lại gặp ngay thằng côn an khu vực giă vờ thăm hỏi chờ quà,lên phường đăng kư tạm trú lại phải trà nước, bà con xa gần bổng dưng niềm nở đến thăm không quà không về......ôi thôi c̣n nhiều lắm chờ tiếp tập 2.
The Following User Says Thank You to nhattran03 For This Useful Post:
thú thật đọc "tâm sự" của chú này kh̀ng biết chú có bình thường không?
Ba mươi lăm tuổi, đã qua cái tuổi "tam thập nhi lập" những năm năm rồi mà còn không biết mình muốn gì thì thiệt ..... chết còn sướng hơn.
Đây là tâm trạng của những kẻ đứng núi này trông núi nọ.
Thảm thương thay !!
đâ là tâm sự của thằng vẹm 94 lù
mẹ kiếp muốn về bưng bô chó vc th́ cứ đi chứ đừng nói là yêu quê hương .............. quải LLLL v́ chính phủ mỹ đâu có cấm mày đi chứ
quê hương cội nguồn th́ tui không bao quên và tui không phản đối tất cả những ai về vn v́ người ta về là có lư do và hoàn cảnh riêng, nhưng tui phản đối những thằng 94 lù vịt kiều về bưng bô tiếp tay cho lủ chó vc đản áp cướp dân lành
ví dụ như
thằng già phạm dái duy và lủ con cháu 94 lù nhà nó cả đám con của nhà thông gia của nó
thằng ng cẩu kỳ
và đám ca sĩ vẹm của thúi nga ,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
thằ
quê hương cội nguồn th́ tui không bao quên và tui không phản đối tất cả những ai về vn v́ người ta về là có lư do và hoàn cảnh riêng, nhưng tui phản đối những thằng 94 lù vịt kiều về bưng bô tiếp tay cho lủ chó vc đản áp cướp dân lành
ví dụ như
thằng già phạm dái duy và lủ con cháu 94 lù nhà nó cả đám con của nhà thông gia của nó
thằng ng cẩu kỳ
và đám ca sĩ vẹm của thúi nga ,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
thằ
LMAO sao viết nữa đường găy gánh vậy anh? hhhaha hay là t́nh chỉ đẹp khi c̣n dang dỡ, đời mất vui khi đă vẹn câu thề? hahahha em ghẹo anh cười chơi thôi, đừng giận hihihi
edit: công nhận ai viết lời bài này cải lương marie sến hết biết haha, nghe muồn rụng rụn
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.