Anh là một người đàn ông khá chín chắn và luôn chăm lo cho gia đ́nh chu đáo. Tuy nhiên không ai co thể nói trước đươc điều ǵ khi cuộc sống với những lo toan hàng ngày cuốn hai người đi. Và rồi anh cũng có một cô nhân t́nh bé nhỏ cho riêng ḿnh.
Anh không phải là 1 gă đào hoa, anh khá yêu vợ và biết lo toan cho gia đ́nh. Chị hài ḷng về người chồng của ḿnh, đúng vậy chị yêu anh, yêu đến mức chị cảm thấy chị có thể từ bỏ tất cả nhưng không thể từ bỏ anh. Nhưng cuộc sống sẽ luôn khiến con người thay đổi, cơm áo gạo tiền khiến con người quên đi sự lăng mạn. Tham vọng trong mỗi chúng ta ai cũng có và khi con cái càng lớn tham vọng đó càng ngự trị trong tâm hồn ta. Rồi anh và chị cũng sẽ như người khác không thể măi sống với suy nghĩ đơn giản rằng chỉ cần ngôi nhà nhỏ có em có anh và có các con là đủ. Suy nghĩ đó giờ đây đă xa vời rồi.
Chị cũng vậy, sinh con đẻ cái thời gian trôi qua chị cũng làm sao đẹp măi được. Chị cũng dần già đi, nếp nhăn nhiều hơn thân h́nh cũng không nóng bỏng được như trước. C̣n anh với cái tuổi trung niên anh ngày càng phong độ, sự chỉn chu khiến anh càng lịch lăm. Anh đi làm có cơ hội gặp gỡ với nhiều cô gái đẹp, dĩ nhiên họ đẹp và trẻ hơn chị rồi.
Thế rồi anh quen 1 cô gái, cô ấy cũng có vẻ thích anh. Cô ta cao ráo quyến rũ đến mức luôn khiến ai nh́n thấy cũng phải trầm trồ. Một cô gái như vậy chẳng thiếu ǵ người theo đuổi cung phụng, nhưng lạ thay cô ta để ư đến anh. Có thể là do ở anh toát ra sự chín chắn trưởng thành, điềm đạm, nh́n khuôn mặt anh người ta đă thấy tin tưởng.
Thế rồi họ hay rủ nhau đi cà phê, họ nói và chia sẻ cả những điều thầm kín. Có những điều anh không nói với chị nhưng lại thoải mái kể cho cô gái đó. T́nh cảm giữa họ ngày 1 lớn lên, sự quyến rũ của cô ta khiến anh bị mê hoặc. Cô ta mảnh mai chứ không có những ngấn mỡ ở bụng như chị. Hôm đó họ quyết định vượt rào cùng nhau, anh chọn 1 khách sạn thật đẹp, thiết kế lạ và cũng rất sang chẳng. Người tinh tế như anh luôn khiến những người phụ nữ ở bên cảm thấy hài ḷng.
Họ d́u dắt nhau t́nh tứ vào khách sạn. Anh lần ṃ cởi váy cô nhân t́nh nhỏ bé của ḿnh, nhưng khi chiếc váy được rũ bỏ th́ bỗng dưng anh dừng lại khi nh́n thấy vết ruồi trên ngực cô gái ấy, anh lại thấy hối hận. Vợ anh cũng có vết ruồi như vậy. Nhân t́nh của anh thấy vậy th́ rất khó hiểu: “Sao vậy anh, có ǵ không ổn à?”.
Anh bật người dậy ngồi qua 1 bên ôm lấy cô: “Không, chỉ là tự dưng anh không tập trung được. Có lẽ anh đă sai khi làm vậy, anh sợ làm tổn thương em và cả tổn thương cô ấy”. Cô nhân t́nh nh́n anh rồi cúi mặt xuống: “Anh vẫn c̣n yêu chị ấy rất nhiều đúng không?”. Anh im lặng rít điếu thuốc: “Có lẽ với anh, cô ấy không chỉ là vợ mà c̣n là 1 người bạn, 1 người đồng hành mà anh chẳng thể nào bỏ rơi được. Anh xin lỗi”. Cô nhân t́nh mỉm cười buồn: “Không sao, thôi anh về với chị ấy đi…”.
Vậy đấy, trong cuộc sống sẽ có lúc ta đi quá giới hạn cho phép, có những lúc ta muốn nhắm mắt và quên đi trách nhiệm nghĩa vụ để sống với cái ḿnh gọi là “tự do”. Nhưng cho dù đó là cảm xúc hay là tự do theo cách ta ngụy biện th́ tốt nhất mỗi chúng ta cần nên biết giới hạn và điểm dừng. V́ có những thứ mất đi sẽ chẳng bao giờ t́m lại được đâu. Người ta thường có câu: “Có không biết trân trọng th́ mất đừng t́m”.
hoalyly@vietbf sưu tầm