Cái áo đẹp quá chú ơi! Ngày hôm qua tui mặc chiếc áo đen”tiểu cục”chạy xe gắn máy lên quận G̣ vấp để gặp mặt một số chiến hữu và trao mấy cái áo cho họ. Lúc trở về, đang chạy bon bon trên đường Phạm Văn Đồng th́ bỗng một anh chàng thanh niên từ phía sau vượt lên ngang với xe của
Cóc rồi quay sang bắt chuyện:
-Áo này anh mua ở đâu đẹp thế? Hihi
Không ngạc nhiên, tui mỉm cười xả giao xong hỏi luôn:
- Em thích không?
Gật đầu lia lịa:
- Dạ, em thích lắm!
Cóc nháy mắt, nói:
- Vậy th́ tấp xe vô lề đường đi? Anh đang c̣n một cái trong xe nè, sẳn sàng nhường lại cho bạn!
Vậy là một cuộc mua bán diễn ra trong một nốt nhạc. Cầm chiếc áo trên tay cậu ta xúc động nói:
- Mặc chiếc áo này vừa vui vừa đánh thức được sự thờ ơ của mọi người đối với lănh thổ của ḿnh. Cám ơn anh!
Nói xong cậu ta dọt xe đi mất, c̣n tui vẫn đứng đó với sự xúc động không hề nhẹ trong ḷng.
Sáng nay tui lại mặc chiếc áo”tiểu cục”màu trắng lái xe chạy nhong nhong ngoài phố. Tui biết chắc sẽ có hàng trăm con mắt nh́n thấy cái lưỡi ḅ sau lưng tui, nhưng không biết được ư nghĩ và cảm xúc của họ như thế nào? Mà tui cũng không cần biết đến ư nghĩ của họ làm ǵ. Bởi v́ việc của tui là chạy rong để quảng cáo cho sản phẩm của ḿnh với mong muốn giành bớt một chút xíu suy nghĩ trong trăm ngàn thứ quẩn quanh về gia đ́nh, các mối quan hệ, công việc, và chuyện cơm áo gạo tiền trong cái đầu của họ. Vậy thôi!
Lúc dừng đèn đỏ tại một ngă tư ở quận 3. Phía bên trái tui là hai đứa con gái c̣n rất trẻ, có lẽ là sinh viên, quay sang tui mỉm cười thật tươi rồi nói:”Cái áo đẹp quá chú ơi!..hihi...”. Trong khi đó, bên phải là một anh chàng thanh niên to lớn, đeo kính đen hiệu RayBan khá ngầu, cưỡi trên một chiếc mô tô cao phân khối quay sang nói:”Cái áo hay quá anh ơi!”. Nói xong, cậu ta rồ ga dzọt lên phía trước khi vừa chớm đèn xanh. Cóc tui cũng vặn tay ga chạy tà tà theo ḍng xe cộ đông đúc giữa phố sá Sài g̣n.
Ngày hôm nay lại cảm thấy rộn lên một niềm vui nho nhỏ ở trong ḷng.
Cóc Tía