VBF-Hiện căn bệnh ung thư đang ngày càng trở thành nỗi ám ảnh của bất cứ người dân Vn nào. Và đặc biệt là tỷ lệ người trẻ mắc bệnh ung thư đang ngày càng tăng cao ở bất kỳ độ tuổi nào. Dưới đây là ḍng nhật kư đầy xót xa và khát vọng sống của 1 cô gái trẻ tuổi để cho chúng ta ư thức hơn được về căn bệnh ung thư này.
Nguyễn Phạm Thanh Hằng một bệnh nhân đang điều trị ung thư trực tràng giai đoạn cuối tại bệnh viện Ung bướu Hà Nội là một trong những người truyền cảm hứng như thế, bằng sự kém may mắn của ḿnh. 29 tuổi, đang là giáo viên âm nhạc tại cấp 2 trường THCS Lệ Chi, Gia Lâm, Hà Nội, Hằng phát hiện ḿnh mắc bệnh gần 3 tháng trước, đă đến giai đoạn không thể phẫu thuật. Và đó là lúc nhật kư chiến đấu với ung thư của cô trên Facebook được lập ra.
Sau đây là những ḍng nhật kư đầy ám ảnh vẫn c̣n được viết tiếp mỗi ngày, bởi nỗi đau và khao khát sống của Hằng.
5/12/2016: Đi khám tại Bệnh viện Đại Học Y Hà Nội từ sáng. Đến chiều, nhận được kết quả: UNG THƯ TRỰC TRÀNG GIAI ĐOẠN CUỐI.
19/12/2016: Nhập viện Ung bướu Hà Nội với tinh thần thư thái lạc quan nên ăn uống tốt, cơ thể khỏe hơn. 3 ngày nằm viện, làm tất cả các xét nghiệm độc và kinh hoàng nhất từng trải qua như tiêm chất xạ, truyền chất xạ, bơm chất phát quang và đủ thể loại máy móc. Kết luận: ung thư di căn vào phổi, hạch.
30/12/2016: Mở mắt ra nh́n thấy pḥng ḿnh, tôi biết ḿnh c̣n sống!
Bị trói tay truyền 3 ngày 2 đêm liền, tôi mong chờ từng giây đến lúc rút kim truyền để có thể về nhà và sáng hôm sau xuống trường. Thật không ngờ...
16 giờ, anh đến dọn đồ chở tôi về th́ cũng là lúc tôi bắt đầu đau đớn. Những cơn đau bụng chỉ cách nhau 1 - 2 phút. Bụng nổi cục cứng giống như khối u trồi lên. Bụng tôi như muốn vỡ ra.
Tôi không thở được. Tim giống như bị ai bóp nghẹt lại. Tôi đi ngoài ra máu. Liên tục như vậy trong khoảng 1 - 2 giờ đồng hồ. Người tôi rét run. Tôi được tiêm giảm đau và không thể về nhà.
Tôi bắt đầu hoảng loạn. Tôi khóc cũng không hiểu v́ đau hay v́ nhớ nhà và tuyệt vọng. Tiêm giảm đau. Cơn đau đă ngừng. Tôi cảm thấy sợ hăi cái giường bệnh mà ḿnh bị trói tay 3 ngày qua. Tôi đi lang thang ở hành lang cả tối và ăn chút cháo.
Khoảng 4 - 5 giờ chiều, tôi dậy được. Đau, tôi cố chịu không uống giảm đau nhiều, tôi sợ nhờn thuốc. Toàn thân đau đớn khó chịu, khó thở, tôi khóc, mẹ ôm tôi an ủi. Dần dần đỡ hơn một chút, tôi ăn chút cháo. Tôi đánh đàn và chảy nước mắt... Nhớ trường, nhớ học sinh, thèm được nghe các con hát quá...
10/2/2017: truyền xong đợt 4. Lại một đêm thức trắng. Toàn thân mệt mỏi. Khó chịu đến khó tả. Nhớ em lắm tóc à, nhớ trường, nhớ bục giảng, nhớ học sinh... Mạnh mẽ lên nào tôi ơi!
...