Quote:
Originally Posted by thangbomvietnam
Cái này ko phải là cướp mà chỉ giải ḷng lề đường...Nạn dẹp ḷng lề đường bắt đầu sau 75 Công An thường hay nhận lệnh của cấp trên rồi ra tay với dân như là với kẻ thù vậy...Sau này mấy thằng công an ngồi đánh Domino và đánh bài chung với người dân th́ nó nói nó chỉ làm theo lệnh trên thôi...ko làm th́ cấp trên khiển trách...C̣n làm th́ ko suy nghĩ coi dân như kẻ thù mới giải quyết được...Mấy thằng công an lúc đầu th́ hổ báo lắm...nhưng sau 1 thời gian sống người dân Saigon th́ nó được tất cả...nhà nào làm ăn lên là nó ṃ tới kiếm tiền...lúc đầu th́ xin tiền, thời gian sau cũng xin tiền như ra giá...về sau vài năm thấy làm ăn lên tiếp th́ nó xin hùng hạp cho làm ăn chung cuối cùng th́ đến ngày tháng đẹp trời nó bắt người ta rồi cướp cơ sở làm ăn luôn...C̣n ông già này buôn bán trên ḷng lề đường th́ nó chỉ làm theo chỉ thị cấp trên như thằng Hải thôi...Nó đâu có làm sai đâu...Nó đâu có cướp của ǵ của người dân đâu mà nói nó cướp...
|
Không chỉ là vậy đâu thangbomvietnam.
Chữ "cướp" mang một ư nghĩa rộng lớn hơn những ǵ chúng ta nh́n thấy ở đây. Không phải là nghĩa đen khi công an đến cướp chiếc xe đồ ăn chạy về nhà chia nhau ăn, mà đây là một chế độ đang tước đoạt cướp mất đi lối sống độc nhất và cách sinh hoạt c̣n lại của người dân nghèo. Họ là những người công dân trong chế độ đó, mà chính quyền đă không có cách giải quyết thỏa đáng cho những trường hợp của họ, mà chỉ lập tức dùng cách độc nhất là xếp họ và thành phần ương ngạnh,
"Boom, you have to go away, anywhere, I do not care!".
Qua một thời gian dài th́ các khu đô thị với tầm mức dân số phát triển quá tải sẽ trở thành chật hẹp, chính phủ sẽ phải nới rộng vành đai thành phố ra để giảm nghẹt ở các khu trung tâm bí bách, th́ chuyện đó xảy ra ở khắp thế giới, cũng b́nh thường mà thôi. Và để làm như vậy th́ sẽ bao gồm các chuyện "clean up" như giải tỏa bề mặt khu phố, lề đường bị chiếm hữu bất hợp pháp, và ḷng đường bị xử dụng bừa băi vv...
Có ba vấn đề khó khăn nhất sẽ gặp phải khi giải tỏa đô thị. Một là tính toán sao để đền bù tương xứng cho những ai sẽ phải bỏ đất ra đi, hai là đối phó như thế nào với những ai tham lam nhân cơ hội gây khó khăn đ̣i hỏi giá cả bất hợp lư, và ba là vấn đề tinh tế nhân đạo, giúp cho thành phần đă lâu đời bám rễ sống cậy nhờ vào mảnh đất đó, dời chuyển ra sao khi họ không được bù tiền để mua một chỗ khác, sinh hoạt kiếm ăn như thế nào khi họ bị tách ra khỏi môi trường quen thuộc xưa nay.
Ở đâu giải quyết thế nào chưa bàn đến, nhưng ở xứ hạnh phúc nhất là XHCN Việt Nam th́ sau một hồi "dẹp ḷng lề đường" th́ các khu ăn chơi và nhà cửa của các cán bộ mọc lên thế chỗ, mỗi ngày có tin đưa ra biệt thự hàng tỷ của các ông vv... Lề đường sạch sẽ giá đất bùng lên cao, không c̣n thấy các tên bán hàng rong đói nghèo dơ bẩn. Họ biệt tích mất xác nơi đâu rồi không ai biết, lá lành chà đạp lá rách thành tro.
Từ t́nh cảnh turn-over hoán đổi như vậy qua mấy chục năm, những tranh chấp lệch cán cân mà cán bộ người Bắc luôn luôn thắng và các kẻ người Nam bán hàng rong chiếm ḷng đường luôn luôn thua. Từ đó người ta mới vô tội vạ bất kể lư do mà phang bằng luôn rằng đó là ăn cướp. Chứ riêng một chiếc xe hàng vặt th́ không có ǵ để cướp trong đó cả.