Chuyện của một cô gái chờ chồng suốt 70 năm, tưởng như chỉ có trong chuyện cổ tích mà lại xảy ra ngay ở nước Mỹ. Cô gái lấy chồng được 6 tuần th́ chồng cô đi chiến đấu rồi không một ḍng tin về cho người vợ trẻ. Cứ vậy cô đằng đẵng chờ tin chồng, có lúc cô cũng uất hận, anh bỏ rơi cô chăng?
Người phụ nữ đôn hậu tên là Peggy Harris, bà rất yêu thị trấn nhỏ thuộc bang Texas, nơi bà sinh ra. Tuy nhiên, rất ít người biết đằng sau nụ cười ấm áp của bà là sự che giấu nỗi buồn khổ lớn như thế nào.
Mấy chục năm qua, bà luôn lo lắng ngóng chờ tin tức của chồng từ chiến trường nhưng vẫn không chút hồi âm, măi cho tới gần đây bà mới biết sự thật.
Năm 1944, bà Peggy đă gặp một anh chàng phi công trẻ 22 tuổi tên là Billie. Hai người phát sinh t́nh cảm và rất nhanh cùng nhau đi đến hôn nhân. Lúc đó cuộc chiến tranh thế giới thứ II nổ ra, cuộc sống b́nh yên của Peggy và Billie đă bị phá vỡ, vừa mới cưới xong, chưa kịp hưởng tuần trăng mật th́ đă phải chia tay.
Billie đă được phái đến chiến trường châu Âu. Thời gian đầu Billie c̣n thường xuyên gửi thư về cho vợ, nhưng không bao lâu, bà Peggy không c̣n nhận được tin tức ǵ về ông nữa. Bà tra t́m thông tin của chồng trên nhiều kênh thông tin khác nhau nhưng không có kết quả ǵ. Lúc đó bà chỉ có thể ở nhà chờ đợi trong vô vọng. Chiến tranh kết thúc, nhiều người đă nhận được thông tin của người thân từ chiến trường nhưng tin tức về Billie bặt vô âm tín.
Peggy biết rằng chồng bà có thể không bao giờ trở về nữa, nhưng bà cũng không muốn từ bỏ bất kỳ hy vọng nào. Một đêm đang ngủ, bà nằm mơ thấy Billie trở về, ông bước vào nhà và gọi lớn: “Anh đă về đây!” Bà choàng tỉnh giấc. Nhưng lúc này nh́n quanh căn pḥng, chỉ có một ḿnh cô quạnh, bà đă không cầm được nước mắt. Thời gian dần trôi, sự hy vọng ngày một mờ nhạt dần và chỉ c̣n lại nỗi ưu thương và tuyệt vọng.
Người thân và bạn bè cũng khích lệ bà đến khu chiến trường t́m kiếm. Dù sao th́ thông tin về chồng bà đă bị cắt đứt trong nhiều năm. Trong cuộc chiến này, rất nhiều binh sĩ đă tử vong và mất tích không có tin tức ǵ. Bà một mực muốn biết chồng ḿnh đă gặp phải chuyện ǵ, là do ông đă hy sinh hay vứt bỏ bà. Bà không thể buông xuống nỗi nghi hoặc này nên không cách nào tiếp nhận người đàn ông khác.
Trái tim bà dần dần đóng băng lại, bà Peggy không c̣n dùng thân phận vợ của quân nhân để t́m đến cơ quan quân đội xác minh thông tin của chồng nữa. Tuy nhiên, bà cũng một mực ở vậy cho đến hết cuộc đời ḿnh. Người xung quanh bà vẫn tin rằng bà chưa buông được việc xác minh thông tin tức về ông Billie. 70 năm sau, một người thân của Billie đă quyết định tra ra sự thật. Ông đă liên lạc với các đơn vị có liên quan, yêu cầu truy cập vào hồ sơ của Billie.
Trong tài liệu có ghi chép rằng, Billie đă tham gia chiến tranh ngay sau khi kết hôn cùng Peggy, sáu tuần sau khi tham chiến đă hy sinh. Lúc đó ông đang lái máy bay qua vùng trời Normandy và bị bắn trúng. Máy bay đă rơi ở gần thị trấn Ventes. Trước khi máy bay rơi xuống vài phút, Billie đă cố lái máy bay chuyển hướng, tránh không để rơi xuống khu dân cư đang tụ tập. Cuối cùng, máy bay đă rơi xuống khe suối, ông đă hy sinh và không một người dân địa phương nào bị thương.
Sau khi biết được sự thật, Peggy đă vô cùng xúc động. Sau mấy chục năm chờ đợi, cuối cùng bà cũng đă nhận được thông tin, chồng bà hy sinh nơi chiến trường và trở thành anh hùng chứ không phải là bỏ rơi bà. Bà đă quyết định tới nước Pháp, đến thăm nơi chôn cất Billie. Khi tới thị trấn Ventes, bà không khỏi rơi lệ, cái tên Billie có mặt ở khắp mọi nơi, đường phố mang tên ông, hàng năm, người dân nơi đây vẫn tổ chức lễ kỷ niệm và lập bia mộ cho Billie.
Một người đàn ông 91 tuổi đă tiếp đón Peggy, ông đă chứng kiến tận mắt quá tŕnh máy bay của Billie rơi xuống. Lúc đó ông cùng bạn vừa đi qua khe suối, nh́n thấy thi thể của Billie nên đă đưa về thôn làng để an táng. Lúc đó có rất nhiều người đang tập trung ở khu vực này, họ đều tỏ ra thương tiếc vị anh hùng. Sau này, mộ của Billie đă được chuyển đến nghĩa trang tưởng niệm ở Normandy, nhưng thị trấn Ventes vẫn giữ nguyên tấm bia mộ của ông.
Peggy không cầm được nước mắt, vừa khóc vừa nói lời cảm ơn người trong thôn đă chăm sóc mộ phần của chồng bà mấy chục năm qua. Một cựu chiến binh nói: “Giá mà có thể cứu anh ấy được th́ mới thật sự tốt.” Peggy lắc đầu nói: “Mọi người đă cứu được ông ấy rồi.”
Từ đó đến nay, mỗi năm bà đều đến đây thăm mộ chồng, dân làng cũng chào đón rất nhiệt t́nh và coi bà như người thân.
Đây là bộ phim ngắn ghi lại cảnh Peggy đến thị trấn Ventes.
Một câu hỏi sau 70 năm mới có lời giải đáp, bà Peggy đúng là một người phụ nữ ‘anh hùng’. Mặc dù phải mỏi ṃn chờ đợi trong vô vọng nhưng bà chưa từng một lần oán thán, trách móc người chồng bao nhiêu năm bạt vô âm tín mà vẫn một ḷng một dạ. Cuối cùng th́ bà cũng đă nhận được câu trả lời cho ḿnh, bà đă t́m được người chồng của ḿnh sau biết bao năm xa cách. Ông đă hy sinh, nhưng bản thân ông như sống măi trong ḷng bà và những người dân nơi ấy như bản anh hùng ca bất tử.