Trang của lính - Page 21 - VietBF
 
 
 
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking

Go Back   VietBF > Other News|Tin Khác > Member News | Tin thành viên


Reply
 
Thread Tools
Old 03-22-2019   #401
laongoandong
R6 Đệ Nhất Cao Thủ
 
laongoandong's Avatar
 
Join Date: Mar 2007
Location: Cửi trên đầu mấy con ḅ đỏ.Hang Bắc Bó
Posts: 2,148
Thanks: 2,437
Thanked 4,245 Times in 1,736 Posts
Mentioned: 19 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 904 Post(s)
Rep Power: 21
laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7
laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7
Default

Quote:
Originally Posted by hoanglan22 View Post
Bạn ghé vào đọc cho đỡ buồn
Vào trang này đọc chẳng những không thấy buồn mà c̣n dấy lên hào khí của người trai xứng đáng làm trai, tiếc rằng không làm nên nghiệp cả v́ vận mênh đất nước và v́ ṿng xoay của quốc tế. Chỉ tiếc trong gốc khuất của nhiều trại cải tạo v́ cơn đói và bệnh tật đă làm cho con người một số đă phản bội huynh đệ, đâm sau lưng chiến sỉ. Hảy quên đi chuyện này.
Nhưng dù chuyện đă qua..cũng nên nhắc những chuyện khác và kể để sự thật được đi vào lich sữ..Tiếc rằng bộ nhớ của ḿnh không c̣n tốt để nói lên cuộc sống thê thảm bi ai của một đời trai, đời lính sinh ra không đúng thời điểm để bị thiệt tḥi..
Chỉ tiếc ta chỉ có một đời để sống mà thôi
laongoandong_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to laongoandong For This Useful Post:
dalat47 (03-24-2019)
Old 03-22-2019   #402
laongoandong
R6 Đệ Nhất Cao Thủ
 
laongoandong's Avatar
 
Join Date: Mar 2007
Location: Cửi trên đầu mấy con ḅ đỏ.Hang Bắc Bó
Posts: 2,148
Thanks: 2,437
Thanked 4,245 Times in 1,736 Posts
Mentioned: 19 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 904 Post(s)
Rep Power: 21
laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7
laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7
Default

Vương Mộng Long – K20 Người bạn cùng trại của ḿnh. Bài viết của bạn quá hay, xúc tích và đầy ư nghĩa. Chiếc xe thồ của bạn chắc cũng giống ḿnh, tự chế để thồ gạo từ bên ngoài tram KS Phú Lâm vào thành phố để kiếm sống qua ngày. Có khi dùng để thồ 2 con gà ṇi (chọi) từ Cái Lậy về Sài G̣n. Sai g̣n-My Tho 70 km + 24 km Mỷ Tho- Cái Lậy. 94 km đạp từ sang sớm tới chiều với thân h́nh " lực lưởng "của dân cải tạo được tha (tạm tha). Đời không ǵ đẹp bang lúc này !!!
laongoandong_is_offline   Reply With Quote
The Following 2 Users Say Thank You to laongoandong For This Useful Post:
dalat47 (03-24-2019), hoanglan22 (03-23-2019)
Old 03-23-2019   #403
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,184
Thanks: 21,586
Thanked 37,410 Times in 12,684 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7196 Post(s)
Rep Power: 68
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Lư Tống - Anh Là Ai ? # NHỮNG ĐIỀU TÔI BIẾT VỀ LƯ TỐNG.



Lư Tống, ngoài danh danh hiệu Ó Đen, tên phi đoàn 548 anh phục vụ ở Vùng 2 của Việt Nam Cộng Hoà trước năm 1975. Sau đây là các danh hiệu do báo chí ngoại quốc gọi và đặt cho trong thời gian Lư Tống thi hành các sứ mệnh chống cộng thần sầu sau năm 1975 trên khắp thế giới:
James Bond 007, Papillon, Top Gun, Leaflet Cowboy, Robin Hood, Don Quixote, Folk Hero, True Patriot, Mr. Impossible, The Last Action Hero, Resistance Icon, Freedom Fighter, Mr. Franklin ....nhiều và c̣n nhiều nữa.
Các câu Lư Tống thường nói
Ta cúi đầu, cộng cỡi cổ. Ta đứng dậy, cộng sụp đổ!
Mưu sự tại Lư Tống, Thành sự do Đồng Bào!
Thà bị nhầm lẫn hơn là vô trách nhiệm!
Lư Tống được Sử gia Tiến sĩ Stephen E. Ambrose ví với một vị Tổng Thống vĩ đại của Hoa Kỳ :" Like Eisenhower, a fighter for freedom, a hero from another war ".
Mời qúy vị và các bạn theo dỏi thiên tiểu sử thần kỳ độc đáo của một đứa con Mẹ Việt Nam trong thời nhiểu nhương, " khó sống ".
Tiểu sử Lư Tống
Lư Tống sinh ngày 1 tháng 9 năm 1945 tại Huế, gia nhập Binh chủng Không quân năm 1965, thuộc Khóa 65A, và du học Hoa Kỳ năm 1966. V́ trừng trị một niên trưởng hắc ám, Lư Tống bị kỷ luật, bị sa thải và trở về nước. Lư Tống được tuyển vào hăng Pacific Architech & Engineer và chỉ trong ṿng 3 tháng thực tập ngành Thảo Chương Viên, Lư Tống tự động sửa một program chính của hăng, giảm thiểu nhân số pḥng Phân Tích từ 5 nhân viên xuống c̣n một ḿnh Lư Tống. Do công trạng thần kỳ đó, Lư Tống được Chủ Tịch Hội IBM Chapter Việt Nam đề nghị bầu vào chức Phó Chủ Tịch và cấp học bổng du học ngành Programmer. Nha Động Viên đă gọi Lư Tống nhập ngũ Khoá 4/68 Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức trước khi Lư Tống hoàn thành thủ tục nên anh bỏ mất cơ hội du học Hoa Kỳ lần thứ nh́. Lư Tống là người duy nhất bị sa thải v́ kỷ luật được trở lại Không Quân Khoá 33/69 và tốt nghiệp Hoa Tiêu ngành Quan Sát. Năm 1973, Lư Tống được huấn luyện lái phi cơ A.37, trở thành Phi Công Phản Lực Cường Kích. Vốn là người của xứ cố đô ngàn năm văn vật, Lư Tống là một tổng hợp của nhiều con người: Vừa giang hồ lăng tử, vừa nghệ sỹ, businessman, vừa là hoa tiêu gan ĺ gai góc. Đề cập đến các chiến tích lẫy lừng với Danh hiệu TOP GUN của Lư Tống, có câu nhận xét của Phi công cùng Phi Đoàn Ó Đen thường được nhắc nhở đến: “Nếu 4 Vùng Chiến thuật có 4 Lư Tống, VC sẽ không ngóc đầu lên nỗi!“ Sáu trong hàng trăm Phi Vụ “Tử Thần“ của Phi Đoàn 548 có sự tham dự của Lư Tống gồm: (1) Phước Long: Phi vụ đánh tan nhiều mũi tấn công cuả VC vào Tỉnh Phước Long, ngoài huy chương Anh Dũng Bội Tinh về chiến tích, Lư Tống c̣n được tưởng thưởng về giá trị Văn học của Bài Thơ Lư Tống diễn tả lại trận đánh nầy. (2) Tây Nguyên: Phi vụ tiêu diệt toàn bộ hàng trăm xe tiếp tế của VC tại Tây Nguyên. (3) Đèo Phượng Hoàng: Phi vụ ngăn chận đạo quân VC ồ ạt chuyển quân từ Ban Mê Thuột về hướng Đèo Phượng Hoàng. Do say mê bắn xe tăng VC, Lư Tống đă bay xuống thấp đến nỗi phi cơ bị trúng một số mănh phi đạn do ḿnh bắn ra cùng đất đá văng lên làm phi cơ bị phế thải v́ kính pḥng lái và bụng máy bay bị thủng 38 lỗ đạn! (4) Phi Vụ BOB: Bay theo sự hướng dẫn của Radar Đài Kiểm Báo. Trong Phi vụ này, Phi tuần Trưởng không đánh bom, nghĩ rằng Bộ Chỉ Huy chấm nhầm tọa độ v́ chợt phát hiện ṿng đai Phi trường Phù Cát qua lỗ hỗng mây! Lư Tống Phi tuần Phó, tự động bấm bom theo phản xạ khi nghe hiệu lệnh vô tuyến thay v́ theo lệnh Phi tuần Trưởng nên toàn bộ Phi công của Phi đội bay theo sau đă thả bom theo Lư Tống. Kết quả toàn bộ Sư Đoàn 23 Sao Vàng của VC bị tiêu diệt và phải mất một tuần lễ mới chôn hết thi thể địch quân. (5) Cầu Dziên B́nh: Một đầu cầu chiến lược huyết mạch tại ngă ba biên giới Việt- Miên- Lào, do 4 Trung đoàn Pḥng không thiện chiến nhất của VC trấn giữ, được VC dùng để chuyển quân, vũ khí và tiếp liệu ồ ạt vào Tây nguyên. Về đêm, khi pḥng không địch khai hỏa, Dziên B́nh bỗng rực sáng như “Thành phố San Francisco vừa lên đèn!“ Nhóm phi công cảm tử gồm 4 người. Lư Tống là người t́nh nguyện duy nhất đầu tiên và động viên, kêu gọi vài phi công bạn cùng tham gia. Bốn phản lực cơ A 37 cất cánh từ Pleiku, bay đi Kontum để đánh lạc hướng địch, rồi từ Kontum, “bay trên ngọn cỏ, dưới ngọn cây“ men theo sườn đồi, hẻm núi, từ sát mặt đất phóng vụt lên, nhào xuống đánh sập cầu Dziên B́nh bằng Chiến thuật Đột Kích. Theo sự đánh giá của Khối T́nh Báo Chiến Lược, nếu không có phi vụ đánh sập cầu Dziên B́nh của nhóm cảm tử Lư Tống, Miền Nam VN đă rơi vào tay CS năm 1974 thay v́ năm 1975! (6) Phi Vụ Cuối Cùng: Vào phút hấp hối của Quê Mẹ, Lư Tống thi hành phi vụ đánh sập cầu Ba Ng̣i gần Cam Ranh, ngăn chận làn sóng tiến công ồ ạt của Cộng quân vào Phan Rang. Thấy dân chúng đông như kiến, lũ lượt xô đẩy nhau qua cầu chạy giặc, Lư Tống quyết định bay xuống thấp sát mặt đất làm hiệu để dân chạy nạn tránh đi, nhưng ḍng người cứ ào ạt tràn qua cầu. Do trái tim đầy ḷng nhân ái luôn nghĩ đến sự an nguy và tính mạng dân lành vô tội, Lư Tống phải bay thấp đến ṿng thứ ba, nên khi vừa lấy cao độ để thả bom, chiếc phản lực cơ A 37 của phi công Lư Tống bị hỏa tiển SA7 tầm nhiệt VC bắn trúng ở cao độ 100 mét, vở thành nhiều mănh. Lư Tống đă tung cánh dù trong ṿng lửa đạn và bị bắt sau hơn 1 giờ bôn tẩu vào ngày 5 tháng 4 năm 1975. Lư Tống cùng chung số phận với những người tù cải tạo Miền Nam.
Lư Tống trong ngày ra ṭa ở Bangkok “I will go back to serve my country”
Về Danh Hiệu PAPILLON, Lư Tống đă sáu (6) lần vượt ngục, chỉ thua Papillon Pháp, người vượt ngục chín (9) lần. Sự khác biệt giữa Henri Charrièrre và Lư Tống gồm các điểm: * Henri chuyên vượt ngục bằng đường biển, Lư Tống “chuyên trị“ đường bộ.* Henri luôn luôn dùng tiền nhờ người khác giúp đỡ và hợp tác, Lư Tống chỉ trốn một ḿnh và mọi kế họach từ A đến Z đều chính tự ḿnh vạch ra và thực hiện. * Ngoài ra, Henri chỉ chú tâm vượt rào “ra“ v́ sự sống c̣n của bản thân, Lư Tống c̣n 3 lần vượt rào “vào“ các Phi trường (2 lần Phi trường Tân Sơn Nhất và 1 lần Phi trường Ubon Rachathani tại Thái Lan, tức Tổng cộng 9 lần bằng Henri Charrière) để đánh cắp máy bay, thi hành các Điệp vụ v́ sự sống c̣n của Dân tộc VN. Sáu lần vượt ngục xẩy ra lần lượt tại1) Nhà tù Lam Sơn (Tại đây Lư Tống thường được bạn đồng tù nhắc lại câu nói bất hủ: “Bắn đi! Lư Tống này chết đi c̣n có trăm ngàn Lư Tống khác!“ (2) Nhà tù A.30 (Tại đây, Đại Úy Ngọc, bạn tù, thường nhắc lại câu nói của các thanh niên Miền Thùy Dương Cát Trắng ái mộ: “Lư Tống là Thần tượng Tuổi trẻ Nha Trang“; (3) Pḥng giam An ninh tại Nhà ga Nam Vang ; (4) Nhà tù 7708 ở Nam Vang ; (5) Trại Nong Samet tại biên giới Miên-Thái và (6) Nhà tù Xuân Phước tức A.20. Thành tích vượt ngục được Ông Julian, Trưởng Pḥng Phản gián Singapore, đánh giá: “Lư Tống là bậc thầy của Papillon.“ Lần vượt ngục thứ nh́, sau gần 6 năm tù, Lư Tống đă thực hiện đúng câu đă từng tuyên bố: “Các ông có quyền bắt tôi, bỏ tù tôi, nhưng quyền ’tự thả, tự phóng thích’ khỏi nhà tù lúc nào là quyền của tôi!“ Lư Tống trốn thoát Trại tù A.30 tỉnh Phú Khánh ngày 12/7/1980. Ra khỏi chốn tù đày, về đến Sài G̣n, Lư Tống đột nhập phi trường Tân Sơn Nhất 2 lần dự định cướp máy bay ném bom Bộ Chỉ Huy tại Trại A.30 để cứu bạn tù như đă hứa. Mưu sự không thành do toàn bộ phi cơ VNCH bị bộ đội CS “làm thịt’’ bán sắt vụn, tháng 9/1981 Lư Tống rời quê hương t́m tự do bằng đường bộ, xuyên qua 5 quốc gia, dài hơn 3 ngàn cây số, trong thời gian gần 2 năm, trốn thoát 3 nhà tù, cuối cùng bơi qua eo biển Johore Baru từ Mă Lai đến Singapore, và được chính phủ Hoa Kỳ chấp thuận cho đi định cư tại Mỹ vào ngày 1/9/1983. Cuộc hành tŕnh vượt biên t́m tự do của Lư Tống ly kỳ vô tiền khoáng hậu, độc nhất vô nhị của thế kỷ 20 được Tổng Thống Ronald Reagan vinh danh qua nhận định: “Your courage is an example and inspiration to all who would know the price of freedom“ (Sự can trường bất khuất của Lư Tống là một biểu tượng và nguồn cảm hứng cho những ai muốn biết cái giá của tự do); và được ca tụng bởi những Tờ báo, Tạp chí nổi tiếng nhất thế giới như: Barry Wain của The Wall Street Journal: “Ly Tong is in a class by himself,“ và Anthony Paul của Reader’s Digest: “His flight has become one of the great escape saga of our time.“
Lư Tống đến Hoa Kỳ dừng chân đầu tiên tại Thành phố Boston, đúng ngày sinh nhật 1/9/1984. Lư Tống nộp đơn học trường Harvard nhưng bị từ chối v́ không có “học bạ“ và không đủ khả năng tài chánh trả học phí tại trường học đắc đỏ nhất Mỹ quốc. Lư Tống đă tuyên bố: “Hôm nay tôi xin làm Học Tṛ, Harvard từ chối. Sau này Harvard mời làm Thầy, tôi cũng sẽ từ chối! “Sau khi chu du qua các Tiểu Bang New York, Washington DC, California, Texas... Lư Tống định cư tại New Orleans, Louisiana, làm Quăn lư China Nite Club, lập Đảng “Trừ Gian Diệt Bạo“ đơn thương độc mă “bắn chết“ một tên cướp Mỹ đen ngày 9/7/1984 và sau đó đánh “tắt thở“ một tên anh chị VN.
Sau 9 năm đèn sách, Lư Tống lần lượt đậu các bằng Cử Nhân Khoa Chính Trị và Cử Nhân phụ Khoa Pháp Văn (1988), Thạc sĩ (11/8/1990). Lư Tống được Sử gia Tiến sĩ Stephen E. Ambrose ví với một vị Tổng Thống vĩ đại của Hoa Kỳ:“ Like Eisenhower, a fighter for freedom, a hero from another war.“ Năm 1992 Lư Tống hoàn tất chương tŕnh Tiến sĩ Chính Trị ngành Bang Giao Quốc Tế và chuẩn bị tŕnh Luận án Tiến sĩ tại Đại Học New Orleans về đề tài “Học Thuyết Chất Xúc Tác: Cách Mạng Và Phản Cách Mạng’’ tức “Sức Mạnh Quần Chúng’’ (People’s Power). Nhân sau khi Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, Lư Tống trở về VN áp dụng học thuyết do ḿnh phát kiến, được nhiều quốc gia áp dụng thành công đă lật đổ 23 Chế Độ độc tài trên thế giới trong 2 thập kỷ qua, để thực hiện cuộc “Cách Mạng Đua Xe’’ bằng cách đột nhập phi trường Ubon Rachathani của Thái Lan đêm 1/9/1992, định đánh cắp phi cơ bay về Sài G̣n dội bom kho xăng Khánh Hội vào dịp Quốc Khánh VC ngày 2/9/1992 để gây bạo loạn và tạo nên Chất Xúc Tác, đốt lên ngọn lửa đấu tranh tại quê mẹ. Điệp vụ bất thành v́ b́nh điện phi cơ yếu, mở máy không nổ, Anh chuyển sang cách thứ 2, khống chế chiếc Air Bus 321-200 cuả Hàng Không VC ngày 4/9/1992 từ Bangkok về Sài G̣n, thả 50 ngàn truyền đơn kêu gọi đồng bào Tổng Nổi Dậy lật đổ chế độ bạo quyền CS. Lư Tống định chun qua cửa sổ hẹp của pḥng lái (cocpit) th́ bị áp suất và gió mạnh hút ra khỏi phi cơ và nhờ dù không mở nên thoát hiểm khỏi hàng trăm họng súng Pḥng Không VC đang gh́m chờ và 2 chiếc MIG bám sát trên Không phận Sài G̣n và sau đó thoát chết nhờ rơi vào giữa ao rau muống. Sau 4 giờ trốn tránh truy nă, Lư Tống bị bắt, bị kết án 20 năm tù và bị đ̣i bồi thường ½ triệu Mỹ Kim v́ làm hư 2 cánh cửa phi cơ khi mở nhảy dù, với câu tuyên bố bất hủ trước Ṭa VC: “Tôi Quốc tịch Việt Nam Cộng Ḥa“ và “Tôi trở về đây nhân danh Tổ quốc, Công lư để lật đổ Chế độ CS. Các ông cũng nhân danh Tổ quốc, Công lư để kết tội tôi. Tại phiên ṭa này các ông là quan ṭa, tôi là bị cáo. Nhưng ngoài phiên ṭa này c̣n có Ṭa án Lịch sử và toàn Dân VN sẽ là những vị quan ṭa công minh nhất, họ sẽ định công, định tội tôi và các ông!“ Lư Tống tuyệt thực 48 ngày tại Khám Chí Ḥa, bị chuyển đến Nhà tù Xuân Lộc nhưng Trại không dám nhận sợ Lư Tống trốn trại Giám Đốc phải vào tù thế chỗ! Khi chuyển ra Nhà tù Xuân Phước, Lư Tống vượt ngục thất bại nên Đầu vụ 5 Nhóm đều bị chuyển ra Miền Bắc, Nhà tù Ba Sao, Nam Hà. Lư Tống đă Tuyệt Thực tổng cộng 6 lần trong 21 năm tù đày: (1) Aran Jail (Thái Lan ) 7 ngày ; (2) Khám Chí Ḥa 48 ngày; Nhà tù Ba Sao, Nam Hà, 1 tháng; Nhà tù Rayong (Thái Lan) 2 lần: Lần đầu 6 tháng và lần nh́ 33 ngày và Trại tù Klong Prem 52 ngày. Tại Nhà tù Ba Sao, Lư Tống tuyệt thực 1 tháng, trong đó có 3 tuần bị cúp nước uống, nhưng kết thúc thắng lợi và Bộ Nội vụ đă chấp thuận 4 Yêu Sách của Lư Tống: 1. Tù Chính trị được ở riêng. 2. Không lao động. 3. Được sinh hoạt b́nh thường. 4. Được đọc sách báo tự do (kể cả sách báo từ Mỹ gữi về). Lư Tống đă từ chối hớt tóc với câu tuyên bố trước mặt Giám Đốc Trại: “Ông có thể cắt đầu tôi nhưng không thể cắt tóc tôi.“ Và khi viết “Thu Hoạch“ học tập Nội Quy, Lư Tống đă đọc bài nầy trước 4 bạn tù cùng Khóa và Quăn giáo câu kết luận: “Tôi trở về đây để thay đổi, sửa đổi Luật pháp chứ không phải để tuân thủ và chấp hành Nội quy, Luật pháp rừng rú nầy!“ “Tôi nguyện sẽ cải tạo đến chừng nào Chế độ CS tốt mới về! ”
Ngày được Thái Lan trả tự do “Nói chung tôi cảm thấy cũng b́nh thường thôi, v́ tôi đă ở tù (nhiều lần) 21 năm nay rồi ”
Cuối cùng, nhờ sự tranh đấu kiên tŕ của Đồng bào Hải ngoại và dưới áp lực của các cường quốc tự do, bạo quyền CS đă phải trả tự do cho Lư Tống và một số tù nhân lương tâm khác sau 6 năm bị giam cầm. Ngày 1/9/1998, đúng ngày Sinh nhật, tai Phi trường San Francisco, trước hàng trăm Đồng bào chào đón “Người từ cơi chết trở về“, Lư Tống tuyên bố: “Chúng ta đă bóp cổ CS đủ mạnh để chúng phải nhả 3 người chúng tôi hôm nay. Chúng ta cần phải bóp cổ CS mạnh hơn nữa để chúng phải nhả hết những tù lương tâm c̣n lại. Và chúng ta cần phải tiếp tục bóp cổ đến khi nào bạo quyền CS hoàn toàn tắt thở!“
Lư Tống đă viết lên trang sử đẹp nhất của đời ḿnh, là niềm kiêu hănh chung của những người con dân Việt. Lư Tống đă xem thường vinh hoa phú quí khi thành tài trên đất người, đă hy sinh mạng sống của ḿnh cho chính nghĩa dân tộc, nói lên khát vọng tự do của con người, thắp lên hàng triệu ánh đuốc sáng rực bầu trời VN. Hành động phi thường quả cảm của Lư Tống đă được đồng bào toàn quốc và thế giới kính phục. Nhà thơ Hà Huyền Chi đă viết:

"Một dũng cảm trên chót thang dũng cảm
Một hy sinh trên cao độ hy sinh.
Lư Tống đi, thế giới nghiêng ḿnh
Chào chính nghĩa, chào Anh hùng dân tộc."
Ngày 1/1/2000, chỉ hơn 1 năm sau ngày trở về từ ngục tù CS, Lư Tống đă thực hiện một phi vụ đầy mạo hiểm khác. Nhân ngày Quốc Khánh thứ 41 của CS Cuba, và là ngày đầu tiên của thiên niên kỷ mới với hiện tượng Y2K có thể đ́nh động mọi máy tính và Radar toàn cầu theo giới chuyên môn, Lư Tống đă bay đến Havana, Cuba, rải 50 ngàn tờ truyền đơn kêu gọi toàn dân đứng lên lật đổ “Con Khủng Long Già Nua Fidel Castro,’’ làm kinh động cả thế giới, tạo thành huyền thoại một “Lưỡng Quốc Anh Hùng.’’ Hành động xả thân v́ đại nghĩa của Lư Tống đă được người Cuba lưu vong, đặc biệt ½ triệu người trong cuộc Diễn Hành Ba Vua, nồng nhiệt vinh danh Anh Hùng và tri ân, do góp công lớn vào sự nghiệp chống Cộng toàn cầu.
Lư Tống dự tính đánh sập Lăng HCM, một biểu tượng và long mạch của Chế độ CSVN, nên nhờ người liên lạc với Tướng Vàng Pao và Kháng Chiến Quân H’Mong để từ Lào bay về Hà Nội dội bom. Điệp vụ bất thành do Tướng Vàng Pao có tang, cắt mọi liên lạc. Nhân chuyến công du VN của Tổng Thống Bill Clinton, Lư Tống chuyển sang phương cách thứ nh́, qua Cam Bốt chuẩn bị phi vụ kế tiếp. Do sự phản bội của người dẫn đường, phi vụ ngày 14/11 bị hủy bỏ, Lư Tống trở về Thái Lan, thuê 1 chiếc máy bay dân sự, dùng 15 ngàn MK tiền mặt và 5 ngàn MK hiện vật thuyết phục HLV người Thái hợp tác, bay đến Sài G̣n lần thứ nh́ ngày 17/11/2000 để rải 50 ngàn tờ truyền đơn kêu gọi dân chúng đứng lên lật đổ ách độc tài áp bức của CSVN. Lư Tống bay trở lại Thái Lan, đáp tại Phi Trường Utapao, và bị bắt giữ v́ âm mưu cấu kết giữa Chính Phủ Thatsin Thái Lan và VC. Trước Ṭa án Rayong, Lư Tống đă từng tuyên bố: “Tội Khinh mạn Ṭa án không nặng bằng tội khinh mạn Công lư, nhất là kẻ coi thường Công lư, Luật pháp lại là Thẩm phán và Công tố viên!“ “Ngày nào tôi chưa đưa được các ông (Thẩm phán, Công tố Thái) vào tù, ngày đó tôi sẽ chết không nhắm mắt!“ “Quốc gia nầy cần một cơn ’Đại Hồng Thủy’ để tiêu diệt hết giống ṇi thối nát, sa đọa. Và Bà Suthathif cần được đưa lên thuyền Noah để sinh ra một dân tộc mới xứng đáng với danh hiệu Vương quốc Thái Lan!“
Trong gần 7 năm bị giam cầm, Lư Tống luôn suy nghĩ t́m biện pháp Giải thể Chế độ CSVN và chống lại bản án Không Tặc sai trái bịa đặt của Ṭa án Thái Lan, cùng áp lực của Bạo quyền CS đ̣i Dẫn Độ Anh về VN xét xử và trừng trị. Với nỗ lực đấu tranh không mệt mỏi của Đồng bào Hải ngoại khắp thế giới, cùng cuộc Đảo Chánh lật đổ Chế Độ độc tài, tham nhũng của Thủ Tướng Thaksin của Nhóm quân nhân Thái, và những Biện Minh Trạng mới hùng hồn dựa trên các bộ Luật Không Tặc, Dẫn Độ, Không Hành, Chicago Convention 1940 và Công pháp Quốc tế mới nhận đựơc, với những bằng chứng và luận điểm chính xác, chặt chẽ, sắc bén đầy tính thuyết phục của Lư Tống, cuối cùng “Chính nghĩa thắng hung tàn,” ngày 3/4/2007 Toà Chung Thẩm Thái Lan đă ra Phán Quyết công nhận Phi vụ Lư Tống là một hành động Chính Trị, và trả tự do cho Lư Tống, đánh dấu bước thắng lợi lớn nỗ lực đấu tranh của Đồng Bào Hải ngoại và sự thất bại nhục nhă của CSVN.
Trong 10 tháng qua, kể từ ngày trở lại Hoa Kỳ, Lư Tống đă đi thăm đồng bào Việt Nam tỵ nạn khắp nơi trên toàn thế giới, từ Hoa Kỳ đến Canada, Úc Châu và Âu Châu với thông điệp kêu gọi đồng bào hải ngoại đoàn kết qua khẩu hiệu:“đoàn kết trong chia rẻ,’’ tŕnh bày kế hoạch Giải Thể Chế Độ Cộng Sản Việt Nam bằng cuộc:“Cách Mạng Đua Xe,’’ và cảm ơn sự yểm trợ, tranh đấu của đồng bào trong thời gian 7 năm tù đày tại Thái Lan. Ngoài ra Lư Tống đă tích cực tham dự các cuộc tranh đấu chống Trung Cộng chiếm Trường Sa-Hoàng Sa, yểm trợ đồng bào tỵ nạn tại Phi Luật Tân, Thương Phế Binh tại Việt Nam, dựng Builboard Linh Mục Nguyễn Văn Lư tại Bắc Cali, yểm trợ các nhà đấu tranh quốc nội, dân oan, và các hoạt động chống Cộng khác tại hải ngoại với tổng số tiền 54.000 Mỹ Kim, đặc biệt bắt đầu tuyệt thực từ 12 giờ trưa ngày 15/2/2008 chống lại Nghị Quyết phản dân chủ của Nghị viên Madison Nguyễn đă vận động bằng những thủ thuật xảo quyệt, gian trá để đ̣i lại tên Little Saigon, trả lại danh dự cho Cộng Đồng và trừng phạt kẻ phản bội bằng h́nh thức truất nhiệm. Cuộc tuyệt thực tự phát đă được đồng bào ở Bắc Cali yểm trợ tích cực bằng sư hiện diện của trên 700 đồng hương đến và kư tên, đồng thời yểm trợ tài chánh hơn 12 ngàn Mỹ Kim tính đến trưa ngày 16/2/08 tức sau đúng 1 ngày tuyệt thực! Song hành với cuộc tuyệt thực, biểu t́nh mỗi Thứ Ba Đen, dùng Luật Sư để sau khiếu kiện, tranh tụng, cuộc tập hợp lực lượng vào ngày 4/3/2008 phải lên đến hàng ngàn, hàng chục ngàn người mới có thể đạt thắng lợi 100%, tiêu diệt âm mưu từng bước “đỏ hoa" Bắc Cali của các thế lực thân Cộng, phản bội lư tưởng Quốc Gia hiện nay.
Ngoài các câu đă trích dẫn, Lư Tống c̣n có các Tuyên bố nổi tiếng sau:
Ta cúi đầu, cộng cỡi cổ. Ta đứng dậy, cộng sụp đổ!
Mưu sự tại Lư Tống, Thành sự tại Đồng Bào!
Thà bị nhầm lẫn hơn là vô trách nhiệm!
Và các câu thiên hạ nhận xét về Lư Tống:
Anh là người đàn ông hướng dẫn được định mạng đời ḿnh (Hạnh Sài G̣n).
He made himself a torch for the whole world to exterminate the Communist (The Orange County Register).
Ly Tong is a great American (Congressman Dana Rohrabacher).
Washington State Senate recognizes the valiant efforts deserve the respect, admiration, and acknowledgment of all. Các Danh hiệu của Lư Tống do báo chí ngoại quốc gọi và đặt ngoài Black Eagle và Kinh Kha thời đại gồm: James Bond 007, Papillon, Top Gun, Leaflet Cowboy, Robin Hood, Don Quixote, Folk Hero, True Patriot, Mr. Impossible, The Last Action Hero, Resistance Icon, Freedom Fighter, Mr. Franklin (v́ trước kia chỉ yểm trợ bằng những tờ giấy bạc 1 trăm Mỹ Kim có h́nh Ông Franklin và sau nầy số tiền yểm trợ tăng lên với đơn vị tối thiểu 1 ngàn Mỹ Kim, như 1 ngàn, 4 ngàn, 8 ngàn, 27 ngàn Mỹ Kim chẳng hạn...)
http://www.thienlybuutoa.org/Misc/LyTong.htm

NHỮNG ĐIỀU TÔI BIẾT VỀ LƯ TỐNG.
Năm 1975, sĩ quan c̣n ở lại đều phải vào “tù” hay cải tạo, sở dĩ tôi phải đề hai chữ cải tạo và tù v́ cũng trên diễn đàn này, cách đây vài năm tôi đă tranh căi về hai chữ này, và sau đó, một đề tài đăng trên biệt động đă đồng quan điểm với tôi,
v́ vậy tôi viết chữ cải tạo trong những điều tôi biết về Lư Tống, như một người có một thời cải tạo tại tổng trại 6, tổng trại 5 và trại A 30.
Tôi không biết Lư Tống trước nắm 1975, sau năm 1975,
khi vào tổng trại 6 tại trung tâm huấn luyện Lam Sơn, tôi cũng chưa biết Lư Tống là ai.
Tổng trại 6 chia làm nhiều trại, trại cấp tá hay những thành phần cộng sản cho là đối tượng quan trọng vào trại 1, sau đó kế tiếp là 2, 3, 4, 5.
Lư Tống ở trại 4 hay 5,
tôi không chính xác.
Các trại nằm dọc theo đường từ cổng trung tâm huấn luyên Lam Sơn, chạy dài hơn cây số. Mấy tháng đầu bọn cai trại cho thoải mái, hàng ngày lao động nhẹ, chặt củi, chặt lá kè,
lợp nhà, đào giếng nước… hàng ngày, buổi trưa, tới chiều ai có người nhà đều được thăm, tại khu thăm nuôi.
Bỗng có tin từ trại 4, có Lư Tống vượt trại, trong thời kỳ này, thật ra nếu ai muốn đi,
cũng không khó khăn lắm v́ việt cộng c̣n lơi là, nghe tin từ dưới trại 4, tôi biết Lư Tống là pilot A 37, bị bắn rơi tại Phan Rang.
Lư Tống đă lợi dụng lơi lỏng trong quản lư, Tống không biết móc nối hay làm sao mà chui nằm dưới bụng chiếc xe tải, thật ra chỉ nghe nói,
không h́nh dung Tống nằm như thế nào. Xe chạy ngược lên Ban Mê Thuột, tại đèo Phượng Hoàng, Việt cộng bắt Tống, giải giao về trại 4,
khi biết Tống trốn trại.
Tại trại 4, bọn quản chế, bắt Lư Tống qú xuống đất,
Tống không thi hành, và banh ngực ra, nói các anh muốn bắn, cứ bắn, không chịu qú,
câu chuyện này nổi lên và từ đó ai cũng nghe tên Lư Tống, sau này tại trại tôi, cùng tổng trại với Lư Tống, có hai thiếu tá bị tên Sơn Khói gài rủ vượt trại và bị bắn chết, sở dĩ biết bị gài v́ 3 người vượt trại, bọn bảo vệ bắn chết 2, và mang tên Sơn khói, làm bộ nhốt nhà cùm nhưng được ăn uống đầy đủ, và được cho thuốc lá,
nhiều người bị nhốt đều trông thấy.
Khi tên Sơn khói được thả,
về làm đội trưởng đội cấp tá cho tới khi trại này chuyển lên Củng Sôn, Tuy Ḥa, Sơn khói vẫn làm đội trưởng.
Khi tổng trại 6 di chuyển lên tổng trại 5 tại Sơn Ḥa, Củng Sơn, Lư Tống cũng đi theo và ở trại 54.
Tôi theo trại cấp tá, ỡ trong rừng, là trại 53.
Tại đây cải tạo viên vẫn đi làm, nhưng một hôm nghe anh em trại 54, khi ra ngoài chặt cây gặp những người trại 53, Lư Tống không chịu học tập và chống đối, bị cùm, biệt giam. Tống bị nhốt tại một dăy nhà cùm, nằm ngoài ṿng đai của trại 54, nhưng có mấy vọng gác của cảnh vệ.
Một hôm, vào khỏng 5 giờ sáng, anh em tại trại 54 la rất lớn:
“các anh em ơi, tụi việt cộng muốn giết tôi”,
người nghe kể lại, buổi sáng nên ai cũng nghe rất rơ,
nhưng không ai làm ǵ được, trong khi đó Lư Tống vẫn tiếp tục la cho tới sáng, mọi người đều thức dậy, nhưng không nghe tiếng súng, ai cũng hy vọng Lư Tống không bị đánh chết.
Thật ra sau này Lư Tống kể chuyện cho anh em trại 53
(trại tôi) nghe, đêm hôm đó, trời c̣n tối, hai tên cảnh vệ,
tới nhà cùm, nói, anh Tống, trại tha anh rồi, ra khỏi nhà cùm theo tụi tôi về với anh em cải tạo viên, Lư Tống biết, đây chỉ là bọn cảnh vệ dụ Tống ra khỏi nhà cùm là bắn, rồi đổ tội Lư Tống cố t́nh trốn nhà cùm, buổi tối và bắn bỏ.
Lư Tống không ra, và nói với hai tên cảnh vệ, các anh thả tôi, chờ trời sáng, trại viên ngủ dậy, mọi người đầu biết, tôi sẽ theo ra, c̣n bây giờ, tôi không ra khỏi nhà cùm này.
Nói xong, Tống nằm và la làng, Tống nói bị mấy báng súng nhưng vẫn không ra, càng la to.
Mấy ngày sau, Lư Tống bị chuyển trại, lên trại 53, trại cấp tá và thành phần thuộc đối tượng nguy hiểm nhất, trong đó có đại tá Lương,
lữ đoàn trưởng Dù, và Thành khóa 19, tiểu đoàn trưởng Dù, cùng chung trại.
Tôi biết Tống từ đó, v́ chung trại 53, nhưng tôi và Tống không cùng chung lán, tuy vậy hàng ngày nhiều khi đi làm chung,
tôi biết thêm về Tống, Tống nói chung, cao ráo, đẹp trai, trắng và hơi thư sinh, khi nói chuyện, hay khôi hài, nhưng không có ǵ là khác với anh em, tôi hỏi Tống, hồi làm sao mày bị bắt năm 75,
Tống cười, máy bay tao bị bắn, nhảy dù rơi trên một rẫy mía ngút ngàn, tao cuộn dù, dấu trong đám mía, tính theo đám mía chờ tối là đi, không ngờ tụi chăn ḅ, thấy từ trên trời, tao đi đâu, tụi chăn ḅ theo đó,
cuối cùng du kích tới bắt.
Tại trại 53, Tống không có ai thăm nuôi, con bà sơ 100/100, những người khác 3 tháng được thăm một lần, thỉnh thỏang, anh em cũng chia chút đường, chút bánh cho Tống.
Tống ăn rất mạnh, ăn hết phần ḿ của ḿnh, ăn thêm ḿ của anh em, nó để một cái nón nhựa, buổi sáng ai thấy ḿnh dư ḿ,
cứ để vào đó, Tống cặm cụi lấy chày nhào quết thành một trái banh nhỏ và ăn lần.
Qua trại 53, Tống bắt đầu học thổi sáo, ai đă từng nghe tiếng sáo của người mới tập thổi, th́ mới thấy khó chịu ghê gớm,
cứ trưa hè mà nghe tiếng sáo Tống thổi là muốn điên, ai nói sao th́ nói, Tống không giận hờn và tiếp tục…
Vào dịp Tết, mọi người được thăm nuôi, đội nào cũng đi làm, nhưng khi có người nhà,
cảnh vệ sẽ gọi tên cho thăm, Lư Tống được kêu tên, người thăm, nghe nói là anh ruột của Tống, dạy đại học ở Hà Nội, bọn cán bộ trại biết như vậy nên rất sốt sắng, cho người kêu Tống, Tống nói:
“tôi không có bà con, anh em ǵ hết, làm sao ai thăm tôi được. Trại cho tên quản giáo gọi Tống, Tống nhất định không đi,
cuối cùng đành chịu, và anh Lư Tống phải về. Tống có một đặc điểm, không bao giờ đi dép cao su do trại phát mà chỉ đi chân đất, đôi dép quàng trên cổ ṭn ten, phải nói, không dễ ǵ, khi đi rừng, khiêng súc, chặt tre mà không có dép.
Hỏi Tống, sao mày không mang dép Tống, nó trả lời gọn:
“Da Chân ṃn th́ c̣n mọc da khác, dép ṃn ai phát dép mới mà đi “,
Tống là người nổi danh với câu nói:
“Con ǵ nhúc nhích là ăn hết”, cóc nhái, ễnh ương, rắn rít mà gặp Tống, coi như xong, nó lột da cóc, giă thịt cho thật nát,
cho chút muối, nướng ăn ngon lành.
Đặc biệt Tống ít nói về trốn trại hay ư định ǵ, v́ vậy không ai biết Trong đầu Tống nghĩ ǵ, Tống không có bạn thân, nhưng không có người ghét,
một người bề ngoài, không khác ai trong anh em cải tạo.
Trại 53 khi giao lại cho Công An, được di chuyển về Tuy Ḥa,
nằm trên một đồng bằng chung quanh là lúa và rẫy, thuộc ấp Thạch Thành, trại A 30.
Về A 30, tôi khác lán với Tống, nhưng đều bị trong trại, ra vào trại đều phải qua nhà gác của công an, chung quanh hàng rào trại có cḥi canh,
và hàng rào kẽm gai, những đội mộc, đội rau, đội văn nghệ,
gọi là đội tự giác, ở ngoài, hàng ngày vào trại lảnh cơm và nước.
Đội tôi và đội Lư Tống, làm ruộng, sáng phải ra ruộng, chiều tối,
tắm rửa, đếm số, vào trại.
Tuy không chung đội nhưng gặp nhau vẫn chào hỏi, như đă nói, Tống không có bạn Thân.
Hai đội làm ruộng gần nhau,
Tống vẫn không có thăm nuôi, nhưng nghe nói, khi Tống làm đội xay sát gạo, có một cô trong đội văn nghệ rất thích Tống, ai cũng nói đầu dây mối nhợ là do người này báo cho Tống, tôi không tin, v́ tuy hai đội văn nghệ và xay sát gạo gần nhau, nhưng không được tự do nói chuyện.
Một hôm, vào năm 1980, tôi nấu nước cho đội tôi, sau giờ trưa, anh em nghỉ trưa, ra ruộng làm buổi chiều, tôi bắt đầu đi lấy củi để nấu nước cho anh em cải tạo ngày hôm sau,
tôi đi khá xa, vào các rẫy lấy củi, nhờ vậy mà tôi quen nhiều người làm rẫy, trồng mía, tới mùa làm đường, tôi mang hai ba loong gô theo, nhiều cô làm mai xin tiếp đường cho tôi đường non mang về, tôi chia cho mấy bạn thân cùng lán ăn thoải mái, ngày mai xin tiếp (phải nói, lúc này dân chúng thấy rơ cộng sản rồi, nên rất cảm t́nh với người cải tạo), mới có dịp ăn đường non mệt nghỉ.
Mấy cô làm mía, tiếc ǵ một loong gô đường.
Đây nói chuyện Tống, một hôm tôi đi ngang qua mấy bụi chuối trồng theo b́a ruộng, lúc đó anh em đă ra ruộng lúa hết,
tôi thấy Tống, mặc bộ đồ tù sọc đỏ, nằm ngay gốc chuối,
tôi tưởng Tống ngủ quên, tôi lấy chân lay Tống dậy, nói:
-Tống “Đội mày đi làm hết trơn rồi, sao mày nằm đây”,
Tống vẫn nằm, trả lời:
Tao đau đầu quá, tao xin ông Lía (cán bộ quản giáo) đội 9, nghỉ buổi chiều nay, ngủ chút xíu cho đỡ đau đầu , rồi nó hỏi tôi, mày đi lấy củi hả, tôi ừ, rồi nói với Tống, thôi mày nghỉ cho khỏe, tao đi đấy”.
Hôm đó, nếu không lầm là thứ sáu, ngày hôm sau nghỉ lao động.
Hôm sau, theo lệ thường, ngày nghỉ, thường ai có thăm nuôi th́ nấu ăn, không có ǵ th́ chạy qua mấy lán, gặp bạn bè, nói chuyện, ai có cà phê th́ rủ nhau, mấy thằng một ly cà phê, nhâm nhi, nói chuyện đời,
A 30 cho thăm nuôi xả láng, không hạn định bao nhiêu quà bánh, gạo, đường đều được mang, nhiều nhà khá giả mang cả gánh thăm nuôi.
Tụi tôi đang, mỗi người một nơi, trong hàng rào dây thép, th́ khoảng 10 giờ trưa, nghe tiếng kẻng tập họp, ai về nhà nấy, điểm danh. Số là, thường ngày nghỉ, 10 giờ mọi người đều lănh cơm, cơm do người trực của đội gánh từ nhà bếp, tới từng lán chia.
Thường ai không có mặt th́ nhờ bạn nằm gần lănh dùm, hôm đó, lán của Lư Tống, khi chia cơm, người chia cơm thấy không có đồ lănh cơm của Tống, nên kêu inh ỏi, Lư Tống đâu rồi, không lănh cơm, người chia cơm, hỏi Tống có nhờ ai lănh cơm không?, kêu hoài kêu hủy, người đội trưởng Tù, báo cáo cho cḥi canh ngoài cổng, cảnh vệ bèn đánh kẻng kêu tập họp điểm danh từng nhà, ai cũng có mặt, chỉ thiếu Lư Tống, cảnh vệ báo lên trại, lệnh truy nă tù trốn trại bắt đầu. Ai trong anh em, cũng mong cho Tống đừng bị bắt, và trốn được, và quả thật cả tuần, cả tháng, và cả năm, không bao giờ bắt được Tống.
Năm 1981, khi tôi ra khỏi A 30, tôi vẫn mang một câu hỏi trong đầu, Tống ra khỏi trại bằng cách nào, và đi ra sao ?
Tôi không là bạn thân của Tống, nhưng cùng chung trại mấy năm, tôi phục Tống khi nghe và thấy những hành động của Tống, Tống là một người vượt trại giỏi, nhưng tiếc thay, Tống không kết hợp được nhiều người, trước sau vẫn hành động đơn độc, sau này khi nghe, đọc một bài báo Mỹ nói về Tống, tôi thấy Tống phi thường, nếu có bạn nào đi Mă Lai, mỗi chiều thứ Sáu, rời khỏi trại huấn luyện JWS “Jungle Warfare School”, tại Johore bahru, Malaysia, qua chiếc cầu thật dài giữa eo biển Malaysia và Singapore, các bạn mới cảm phục Lư Tống,
không những về ư chí, mà phải thán phục v́ sức khỏe của Tống, khi Tống bơi qua eo biền này, dưới ḍng nước xanh, sóng mạnh,
Tống đă tới ṭa đại sứ Mỹ tại Singapore, bằng một câu tiếng anh trôi chảy:
“Tôi xin gặp đại sứ Mỹ”, tôi là một sĩ quan không quân VNCH, đă đi từ VN qua nhiều nước, và vừa bơi qua eo biển Mă Lai tới đây.
Lư Tống được lệnh từ Mỹ, ra khỏi singapore chỉ sau vài tiếng đồng hồ...


*Phạm Văn Lương K20
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	1553306105-LyTomg1.jpg
Views:	0
Size:	11.8 KB
ID:	1354347  
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following 5 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
Đôla Trăm (03-23-2019), dalat47 (03-24-2019), laongoandong (03-26-2019), Vo_Tam (03-24-2019), wonderful (03-23-2019)
Old 03-23-2019   #404
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Cám ơn ,Cám ơn HoàngLan tôi lại khóc......
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
Đôla Trăm (03-23-2019), dalat47 (03-24-2019), hoanglan22 (03-23-2019)
Old 03-23-2019   #405
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,184
Thanks: 21,586
Thanked 37,410 Times in 12,684 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7196 Post(s)
Rep Power: 68
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Quote:
Originally Posted by wonderful View Post
Cám ơn ,Cám ơn HoàngLan tôi lại khóc......
Hy vọng phép màu giữ người Anh Lư Tống ở lại

Bệnh viện hiện Lư Tống đang nằm cách nhà ḿnh 6 miles , đang theo dơi t́nh h́nh . Hiện tại bênh viện không thể cho quá nhiều người vào thăm
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
Đôla Trăm (03-23-2019), baolunbeau (03-26-2019), dalat47 (03-24-2019), laongoandong (03-23-2019)
Old 03-23-2019   #406
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Quote:
Originally Posted by hoanglan22 View Post
Hy vọng phép màu giữ người Anh Lư Tống ở lại

Bệnh viện hiện Lư Tống đang nằm cách nhà ḿnh 6 miles , đang theo dơi t́nh h́nh . Hiện tại bênh viện không thể cho quá nhiều người vào thăm
Sáng giờ vợ chồng ḿnh đốt đèn cầu nguyện cho ảnh...mong Chúa Mẹ nhậm lời cầu xin...
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
Đôla Trăm (03-23-2019), dalat47 (03-24-2019), hoanglan22 (03-23-2019)
Old 03-23-2019   #407
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,184
Thanks: 21,586
Thanked 37,410 Times in 12,684 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7196 Post(s)
Rep Power: 68
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Quote:
Originally Posted by wonderful View Post
Sáng giờ vợ chồng ḿnh đốt đèn cầu nguyện cho ảnh...mong Chúa Mẹ nhậm lời cầu xin...
bạn hiền chúc tất cả những người lính của tụi ḿnh b́nh an
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following 5 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
Đôla Trăm (03-23-2019), baolunbeau (03-26-2019), dalat47 (03-24-2019), laongoandong (03-23-2019), wonderful (03-23-2019)
Old 03-23-2019   #408
Đôla Trăm
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Sep 2018
Posts: 1,708
Thanks: 1,811
Thanked 3,006 Times in 1,292 Posts
Mentioned: 33 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 979 Post(s)
Rep Power: 8
Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7
Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7Đôla Trăm Reputation Uy Tín Level 7
Default

Đôla Trăm_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to Đôla Trăm For This Useful Post:
dalat47 (03-24-2019), hoanglan22 (03-23-2019), wonderful (03-23-2019)
Old 03-26-2019   #409
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,184
Thanks: 21,586
Thanked 37,410 Times in 12,684 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7196 Post(s)
Rep Power: 68
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Chiến Trường B́nh Định và Mănh Sư Nguyễn Mạnh Tường

Chiến sử của QLVNCH là một chiến sử oanh liệt với biết bao những chiến công lẫy lừng, hiển hách đă từng được quốc tế ca ngợi là một trong những quân lực thiện chiến hàng đầu trên thế giới, và cũng là một quân lực đầy đắng cay, xót xa, tủi nhục, u hờn và bị bức tử đớn đau nhất. Quân Lực VNCH đă chiến đấu anh dũng với những chiến công lừng danh được đương thời và măi măi sau này nhắc đến. QLVNCH đă có những tướng lănh, những cấp chỉ huy tài ba và mưu lược, can trường và đức độ, liêm khiết, được vinh danh. Có những bậc anh hùng vị quốc tuẫn tiết được phụng thờ hương khói trong ḷng dân tộc, và những đơn vị thiện chiến sáng ngời trong quân sử. Những địa danh ,những trận đánh khốc liệt vang dội một thời mà cho đến tận hôm nay, và măi măi về sau, vẫn c̣n âm hưởng.

Thế nhưng, ngậm ngùi thay, c̣n biết bao nhiêu các chiến sỹ vô danh, đă chiến đấu từng khiến quân thù bạt vía, đă âm thầm hy sinh xương máu để bảo vệ Tự do cho Đất nước, và cả những cấp chỉ huy mưu lược và can trường đă bị lăng quên, bị nhận ch́m trong bóng tối của thời gian.



Cựu Đại Tá VNCH Nguyễn Mạnh Tường (bên trái)

Sự bất công vô t́nh gần như hồn nhiên theo ḍng thời gian ấy giống như ḷng phụ bạc, có phải chăng chỉ v́ họ là những chiến binh được xếp vào hàng thứ yếu so với các lực lượng Tổng Trừ Bị, những sư đoàn Bộ Binh…? Các lực lượng ĐPQ + NQ diện địa, vốn dĩ được trang bị và yểm trợ cũng vào hàng thứ yếu, họ được coi là những đơn vị phụ chiến, nhưng thực tế chính họ lại là những đơn vị ṇng cốt và thiết yếu của chiến trường, ngày đêm trực diện với kẻ thù, không một phút giây thảnh thơi được về dưỡng quân nơi hậu cứ phố thị sau những trận đánh như những đơn vị Tổng Trừ Bị đàn anh, được khao thưởng, được chào mừng nồng hậu…

Tội nghiệp thay, chính họ chứ không ai khác, đă phải ngày đêm căng sức giữ vững từng tấc đất mà quên lăng thân ḿnh, thậm chí họ đă từ chối mọi tưởng thưởng, những phần thưởng tinh thần. Một thí dụ điển h́nh như trường hợp một trung đội trưởng Nghĩa Quân, kiêm nhiệm Xă Trưởng Xă Mỹ Hiệp quận Phù Mỹ, Tỉnh B́nh Định, đă từ chối danh vị chiến binh Anh Hùng vào năm 1973 – Anh đă từ chối phần thưởng được du ngoạn Đài Loan, người Nghĩa Quân ấy năn nỉ với Đại Tá Nguyễn Mạnh Tường để xin được ở lại giữ thôn ấp. Anh nói:

- “Xin Đại Tá cho em được ở lại. Em mà bỏ đi lúc này, xă Mỹ Hiệp sẽ nguy mất!” Phải nói thêm là bọn Du Kích Xă Mỹ Hiệp nổi tiếng là ĺ lợm và hung bạo, “Nhà Thờ Đá” “Dốc Bà Dần” là những địa danh không xa lạ ǵ với nhân dân Tỉnh B́nh Định, lại do chính sự hung bạo lỳ lợm và của xă đội Du Kích Xă Mỹ Hiệp tạo thành.

Một trong những miền đất bị bỏ quên chính là chiến trường B́nh Định và những chiến sỹ của miền đất “Tây Sơn, ÁoVải Cờ Đào “. Và bài viết này xin được coi như lời tạ lỗi muộn màng của một người lính chiến ở chiến trường B́nh Định c̣n sống sót, đang viết những ḍng này.

Chiến trường B́nh Định – không phải măi sau này – mà ngay từ thờ kháng chiến chống Pháp, đă luôn luôn là một chiến trường sôi động. Những địa danh An Khê, Hoài Ân, An Lăo . . . măi măi là dấu ấn kinh hoàng cho những binh đoàn viễn chinh Pháp, một phần v́ địa thế chiến lược của vùng đất này, một phần khác là ḷng người. Thời kháng Pháp, quân đội viễn chinh Pháp, dù đă nhiều phen dồn mọi nỗ lực, vẫn không chế ngự và kiểm soát được, và cũng chính v́ thế, một số không nhỏ những người yêu nước đă bị cộng sản Hà Nội lừa gạt bởi chiêu bài Dân Tộc trá h́nh, đă chiến đấu dũng mănh trong hàng ngũ của họ.

Sau Hiệp định Genève, một số tập kết ra Bắc, một số lớn ở lại âm thầm tạo dựng cơ sở. Dân chúng B́nh Định, với truyền thống yêu nước của vùng đất Quang – Trung, đă bị tuyên truyền bịp bợm về ngọn cờ Dân Tộc trá h́nh, nên một số lớn dân chúng B́nh Định hướng về Hà Nội. Thế nhưng, nét đăc thù của người dân B́nh Định là phân minh, Quốc, Cộng rạch ṛi, chính sự phân định ấy đă đưa đến thảm trạng tương tranh khốc liệt. Biết rơ điều này, Quân khu 5 của Cộng quân luôn coi chiến trường B́nh Định là chiến trường chủ yếu mang tính quyết định, nên họ dồn mọi nỗ lực, tuyên truyền, vận động để đẩy rộng thêm sự chém giết tương tàn, gây hận thù chồng chất.

Chiến trường B́nh Định luôn có mặt những đơn vị cộng sản thiện chiến nhất của Quân khu 5. Khi Chu Huy Mân nắm quyền Tư Lệnh, y điều động Sư đoàn 3 Sao vàng “anh hùng”, với những Tiểu đoàn quyết tử, Tiểu đoàn 405 trinh sát đặc công được trao tặng cờ đỏ, với Trung đoàn Địa phương và các huyện đội tinh nhuệ được đặt dưới quyền điều động của những cán bộ cuồng tín và tàn bạo bậc nhất, chưa kể đến vào những năm 1965, được tăng cường thêm Trung đoàn Địa phương Phú Yên dưới sự chỉ huy của ‘Tướng độc nhủ Nguyễn thị Lành, được mệnh danh là Nữ hung thần bất tử.”

Chiến trường B́nh Định bùng lên mănh liệt vào những tháng đầu năm 1965, giữa lúc mà cuộc diện chính trị VNCH đa ng nổi trôi trong sự bất ổn, những trận đánh ác liệt diễn ra khắp nơi trải dài từ Phù Ly đến tận Bồng sơn với các mặt trận Phù Ly, Đại Thuận, Phù Mỹ, Đèo Nhông, Diêm Tiêu, Vạn Bảo, Phù Cũ . . . đă mở màn dường như cùng một lúc. Chẳng phải bỗng dưng mà tháng 9/1965 sư đoàn Anh Cả Đỏ (SĐ1 Không kỵ ), rồi lần lượt Sư đoàn 101, Lữ đoàn 173rd Dù đều là những đơn vị thiện chiến nhất của Hoa Kỳ đă phải thay nhau có mặt tại B́nh Định , chế ngự An Khê và mật khu Kon Hanùng. Chẳng phải khi không mà sư đoàn Mănh Hổ bậc nhất của quân đội Đại Hàn được giao sứ mạng trải dài bảo vệ quốc lộ 19, nhưng vẫn không chu toàn việc bảo vệ trọn vẹn sinh lộ này.

Tỉnh B́nh Định là tỉnh được coi là rộng nhất trong toàn quốc với diện tích khoảng 10.000km vuông, chiều dài từ đèo Cù Mông đến đèo B́nh Đê là 120km, chiều ngang từ Mũi Phương Mai đến biên giới tỉnh Pleiku là 90 km, với 3/4 là núi rừng trùng điệp, với các mật khu Kon Hanùng phía Bắc quận An Túc, giáp ranh tỉnh Kontum và Quảng Ngải. Mật khu An Lăo , mật khu Vân Canh, mật khu Vĩnh Thạnh, căn cứ địa 226 nằm giữa ba quận đông Vĩnh Thạnh, tây Phù Mỹ và Nam Hoài Ân, mật khu mà chúng gọi là khu tam giác sắt vùng núi non Mỹ Thọ của Quận Phù Mỹ, là nơi mà chúng ém quân và xuất phát những cuộc tấn công ác liệt nhất. Dân số được kiểm kê vào tháng 1/1973 là 996.673 người (đây là con số không được trọn vẹn) được chia làm 14 quận: Hoài Ân, Hoài Nhơn, Phù cát, Tuy Phước, Tam Quan, Vân Canh, Nhơn B́nh, và Nhơn Định. (Sau này Vĩnh Thạnh, Tam Quan, Vân Canh được đổi thành Nha Phái Viên Hành Chánh, riêng An Lăo, nơi diễn ra trận đánh khốc liệt Suối đôi, Đồi Thánh Giá vào năm 1964, An Lăo đă không c̣n kiểm soát được.)

Tính cuối năm 1972 Lực lượng ĐPQ và Nghĩa Quân trực thuộc TK/B́nh Định gồm hai BCH Liên đoàn 271 và 272, 18 Tiểu đoàn ĐPQ, 12 Đại đôi biệt lập, 620 Trung đội Nghĩa Quân (chưa kể đến quân số thuộc Xây Dựng Nông Thôn và Nhân Dân Tự Vệ). Để tăng viện cho t́nh h́nh chiến trường, Sư đoàn 22/BB có 4 Trung đoàn: 40, 41, 42, 47, th́ thường xuyên 2 Trung đoàn 40 và 41 phải trấn ngự tại Bính Định. Quân đoàn 2 chỉ c̣n lại 4 Trung đoàn của Sư đoàn 23 và 2 Trung đoàn của SĐ/22/BB chia đều cho các tỉnh c̣n lại của Quân khu. Ngoài ra, trong giai đoạn sôi động nhất, Liên đoàn 6 và Liên đoàn 4/BĐQ được tăng cường trấn ngự 3 quận bắc B́nh Định. Với một lực lượng lớn như thế, vẫn không đủ để dàn trải, để ổn định.

Vị Tỉnh trưởng dân sự cuối cùng là Ông Bùi Thúc Duyên, đă chuyển tiếp cho các sỹ quan của Quân lực từ cuối năm 1963: Đại Tá Trần Văn Tươi, Đại Tá Nguyễn Thanh Sằng, Thiếu Tá Trần Đ́nh Vọng, Thiếu Tá Thịnh, Trung Tá Lê Trung Tường, Trung Tá Trần Đ́nh Vọng (lần thứ 2), Đại Tá Nguyễn Mộng Hùng, Trung Tá Phan Minh Thọ, Đại Tá Nguyễn Duy Bách, Đại Tá Nguyễn Văn Chức, Đại Tá Hoàng Đ́nh Thọ và vị Tỉnh Trưởng kiêm TK/Trưởng cuối cùng là Đại Tá Trần Đ́nh Vỵ.

Đ/Tá Nguyễn Văn Chức, một sỹ quan cao cấp của ngành Công Binh chuyên nghiệp nhận chức Tỉmh Trưởng kiêm TK/Trưởng vào giữa năm 1971, với Tiểu khu Phó là Đại Tá Hà Mai Việt (Binh chủng Thiết Giáp), Tham mưu trưởng là Trung Tá Nguyễn Văn Cừ của Quân Cụ. Đây là giai đoạn mà các sỹ quan cột trụ không từng là sỹ quan tác chiến lại phải gánh nhận áp lực nặng nề nhất trên chiến trường B́nh Định.

Giữa lúc t́nh h́nh sôi động ấy, các chức vụ then chốt vốn là do các sỹ quan đă từng phục vụ tại Tiểu khu B́nh Định trên dưới 10 năm, trưởng thành qua những kinh nghiệm chiến trường, biết rành rẽ về hiễm địa và nhân sự… lại bị cho là cấp bậc quá thấp (Thiếu Tá), không đủ khả năng chỉ huy và lănh đạo, nên Đại Tá Chức đă xin Bộ TTM bổ nhiệm về B́nh Định 50 Trung Tá để thay thế các sĩ quan cấp bậc Trung Tá về Tiểu khu B́nh Định, gồm đủ mọi thành phần. Bộ TTM gởi ra 16 vị ,và BTL/QĐ2 gởi xuống 14 vị để đáp ứng yêu cầu của Đ/Tá Chức. Đại đa số các vị sĩ quan trung, cao cấp này khi được tăng cường cho Binh Định đều có vẻ ngao ngán với tâm trạng đi đày trong các chức vụ không tương xứng. Người duy nhất, nhận nhiệm vụ bằng cả tấm ḷng, bằng cả trí tuệ và sự nhiệt thành, đó là Trung Tá Nguyễn Mạnh Tường. Ông rời chức vụ Giám đốc Trung tâm Hành quân Quân đoàn 2 về làm Tham mưu Phó Hành quân Tiếp vận dưới trướng Tham mưu Trưởng Nguyễn Văn Cừ, vị Trung Tá Quân cụ, gọi máy PRC25 liên lạc hành quân như gọi điện thoại… May mắn thay, Trung tá Nguyễn Mạnh Tường đă đến, đáo nhiệm một chức vụ quá khiêm tốn với tài năng và một bộ óc quân sự tuyệt vời, cộng với ḷng nhiệt thành và một trái tim trong sáng. Chính vị Trung Tá năng động này đă làm nên chiến thắng oanh liệt, cứu nguy cho sự tan nát của B́nh Định mỗi lúc một gần kề, khi mà Sư đoàn 3 Sao vàng đă chiếm một cách trọn vẹn 3 quận bắc B́nh Định là Tam Quan, Hoài Nhơn, Hoài Ân. Thiếu tá Hồng Bảo Hiền, Quận trưởng Hoài Nhơn tử trận, lực lượng trú pḥng của 3 quận rút chạy bằng đường biển v́ sức mạnh tổng lực của địch. Tinh thần binh sĩ hoang mang, thành phố Qui Nhơn trống vắng, 70% dân chúng tháo chạy về Nam. Cùng lúc ấy, trận chiến bùng nổ khắp nơi, các Trung đoàn thuộc SĐ/22 từ Đệ Đức (Phù Mỹ) bị điều động tăng cường mặt trận Tân Cảnh, tư lệnh SĐ/22 BB Đại Tá Đạt cùng một số sỹ quan tham mưu bị bắt, t́nh thế cực kỳ bối rối, thành Phố Qui Nhơn bị pháo kích. Bộ chỉ huy tiểu khu hầu như không có một kế hoạch khả dĩ nào đủ để ứng phó với t́nh h́nh mỗi lúc một trở thành nghiêm trọng.

Trung tâm hành quân (TTHQ) Tiểu Khu B́nh Định do công binh Hoa Kỳ xây dựng kiên cố như một pháo đài nằm ch́m trong ḷng đất, đầy đủ mọi tiện nghi, dư khả năng chịu đựng được những cuộc pháo kích của địch kể cả không tập, được bảo vệ cẩn mật, vậy mà bị nội tuyến của địch xâm nhập đánh xập. Thiếu Tá Thái Xuân Lư, và 2 sĩ quan (1 Đại Hàn – 1 Mỹ) tử thương, Đại úy Bùi Trọng Thủy bị thương nặng. Trung Tâm Hành Quân hoàn toàn bị phá hủy.

Trước đây,Trung tâm trưởng TTHQ do trưởng pḥng 3 kiêm nhiệm, gồm 1 sĩ quan không trợ kiêm sĩ quan phụ tá , 3 sĩ quan QSV/L 19 và 3 ca trực, mỗi ca trực gồm 1sq+1hsq +1bs. Từ khi TTHQ được xây dựng qui mô, do nhu cầu chiến trừơng, 3 toán cố vấn Mỹ gồm 1 thiếu tá + 3 đại úy +3 hsq + 3 bs chia làm 3 ca trực song song với các toán trực VN, ngoài ra, TTHQ c̣n được tăng cường 1 toán ALO/FAC cuả không quân, 1 sq hải quân và một hệ thống truyền tin tinh xảo với các toán âm thoại viên dầy kinh nghiệm.

Tôi (kẻ viết bài này) đă làm việc tại TTHQ từ thời chuẩn úy Lê Văn Lộc làm trưởng pḥng 3, thiếu úy Hứa làm SQ không trợ, ít lâu sau thiếu úy Hứa thuyên chuyển, tôi được bổ nhiệm thay thế với toán QSV/L19 gồm Tr/u Lía, Th/u Phú, Ch/u Sỹ, Ch/u Tuân. Những ngày ấy, đôi khi Tiểu Khu Trưởng c̣n là Th/Tá, tiểu khu phó có khi là Đ/úy ( Đ/u Nguyễn Bé ) và các TMT như Đ/u Thái Sanh Thâm, Đ/u Trần Ngọc Điền, Đ/u Đỗ Vũ, Đ/u Trịnh Tiếu. Theo ngày tháng, kinh nghiện mỗi ngày một dầy, cấp bậc theo ngày tháng ḅ lên từng nấc, chức vụ vẫn y nguyên…

Cuối năm 1971 Trung tá Nguyễn hữu Thông về làm Giám đốc TTHQ/TKBĐ, khoảng chừng 3 tháng sau, ông được bổ nhiệm làm Trung đoàn trưởng Tr/đ42/SĐ 22BB, ( Đại tá Thông đă tự sát tại băi biển Qui Nhơn ngày 31/3/75 khi Trung đoàn 42 từ An Túc rút về tử thủ ở chân đèo An Khê, tại đây, Trung đoàn 42 đă đánh bật sư đoàn F.10 Cộng sản không cho tràn xuống từ đèo An Khê, tiêu diệt 600 địch quân . F.10(SĐ.10) phải bọc qua dẫy Nam Triều tràn xuống chiếm Qui Nhơn, Đại tá Thông kết hợp với Trung đoàn 41 của Đại tá Thiều kéo về giải tỏa thành phố, đánh bật F.10 và các lực lượng địa phương CS, và đă ở lại tử thủ Qui nhơn đến viên đạn cuối cùng.)

Nhắc lại, khi Đại tá Thông ra đi, tôi cũng xin thuyên chuyển về làm ĐĐT/ĐĐ/CTCT B́nh Định, sang đầu năm 1972 v́ t́nh h́nh chiến sự, tôi được gọi trở về lại Trung tâm Hành quân, phụ tá cho Thiếu tá Nguyễn Ngọc Xuân, trưởng pḥng 3 kiêm Trung tâm Trưởng TTHQ. Công việc của TTHQ là theo dơi t́nh h́nh chiến sự, ghi nhận tất cả mọi hoạt động của các lực lượng trú pḥng trong tỉnh, xin hỏa châu soi sáng, xin oanh kích khẩn cấp theo nhu cầu chiến trường, xin tản thương.

Chỉ riêng với lực lượng lănh thổ, với 18 Tiểu đoàn địa phương, 12 Đại đội biệt lập, 620 Trung đội Nghĩa quân, phải nắm vững 3 điểm đóng quân và phục kích cho mỗi trung đội. Như thế có nghĩa là TTHQ phải tiếp nhận báo cáo hàng đêm đă được mă hóa từ các đơn vị trực thuộc, giải mă và ghi chú trên bản đồ “Hoạt động Bạn” với tất cả các diễn tiến mọi cuộc hành quân trong toàn Tỉnh và những tổn thất địch, bạn. Ghi nhận những phi vụ oanh kích khẩn cấp, và dự trù từng chi tiết cho buổi thuyết tŕnh vào sáng sớm ngày hôm sau. Công việc này do sỹ quan trực nhật TTHQ đảm trách và SQ Phụ tá nhận nhiệm vụ thuyết tŕnh phải nắm vững từng chi tiết và phải trả lời một cách chắc chắn mọi sự kiện trong 24 giờ sau. Thậm chí kết quả của những cuộc không tập do Không quân Hoa Kỳ hoặc VN thực hiện, phải kư tên và chịu trách nhiệm hoàn toàn cho mỗi phi vụ oanh kích.

Đó là một thời kỳ đầy sóng gió và phân liệt. Ba vị Thiếu tá Quận trưởng thất trận được điều động về làm 3 SQ trưởng toán trực TTHQ , và những sĩ quan cấp đại úy vốn là các sĩ quan đầy kinh nghiệm và thông suốt nhiệm vụ của ḿnh bị đẩy xuống làm sỹ quan phụ tá trưởng toán. Duy nhất trong 3 vị Thiếu tá này, chỉ có một ḿnh Thiếu tá Thái Xuân Lư và Đại úy Thủy là đảm nhận trách vụ một cách cố gắng và làm tṛn, riêng hai vị Thiếu tá c̣n lại, thường xuyên vắng mặt với những lư do mơ hồ từ tư gia của Đại tá Hà Mai Việt, Tiểu khu phó, và tôi lại phải trực tiếp thay thế các Trưởng toán trực vắng mặt này!

(Sở dĩ tôi phải dài ḍng như thế để tŕnh bày lư do tại sao tôi có đủ điều kiện và tư cách viết về chiến trường B́nh định, và các chiến công của các đơn vị diện địa Nghĩa quân và Địa Phương Quân một cách tương đối chính xác. Và quan trọng hơn, nguyên nhân tôi được may mắn và hănh diện được đặt trực thuộc dưới quyền của Trung tá Nguyễn Mạnh Tường sau này).

Trung Tá Tường được thuyên chuyển về B́nh Định nhận nhiệm vụ mới là Tham mưu phó Hành Quân Tiếp vận kiêm nhiệm Giám đốc TTHQ. Do bản tính năng động và một tinh thần phục vụ vô bờ bến, cộng với tài năng sáng chói đă làm lu mờ các cấp chỉ huy cao hơn, khiến ông bị đày ải: Phải thành lập tức khắc Bộ Chỉ Huy hành quân nhẹ và trú đóng trên đỉnh núi Bà Hỏa tuyệt đường lên xuống, do đó Tr/Tá Tường không có cơ hội điều hành TTHQ thường xuyên. Vậy mà sau khi TTHQ phát nổ, ông đă bị nghi ngờ, bị điều tra. . .

May mắn thay, ông đă thoát được lưỡi gươm sinh tử v́ chỉ đă xuống TTHQ không quá một lần duy nhất, chỉ v́ tại núi Bà Hỏa, ông đă quá bận rộn với trách nhiệm của ḿnh, không chỉ riêng ông, tôi cũng bị nghi ngờ là tên Cộng sản nằm vùng khi Đại tá Đạt, Tư lệnh SĐ22 bị bắt ở mặt trận Tân Cảnh cùng với một số SQ của Bộ Chỉ huy Tiền phương.

Đại Tá Chức vận động để được bổ nhiệm làm Tư lệnh Chiến trường B́nh Định, để muốn có được quyền uy điều động toàn bộ lực lượng theo ư ḿnh, do đó Đại tá Chức thường xuyên có mặt ở Bộ Tư lệnh SĐ22 trú đóng ở Bà Di (cách Qui Nhơn khoảng 15 km đường chim bay, trên một ngọn đồi rộng) như tư thế của một Tư lệnh Sư đoàn đích thực. Hôm đó, vào buổi chiều, Qui Nhơn bị pháo kích, gây cho 3 người dân bị thương, tôi đă phải liên lạc trực tiếp với Đại tá Chức đang có mặt tại TTHQ Sư đoàn. Sau khi tôi báo cáo mọi chi tiết, ông ra lệnh cho tôi qua điện thoại Hot Line của TTHQ/SĐ:

- “Gọi cho Thiếu Tá Sáng, theo lệnh tôi, rút hai Trung đội Nghĩa quân tại núi Han và Vũng chua để pḥng thủ thị xă!”

Bỏ hai vị trí này là để lại cao địa cho cộng sản pháo vào Qui Nhơn. Tôi nghe lệnh ông mà giật bắn người, e rằng ḿnh nghe lầm. Tôi xin ông nhắc lại khẩu lệnh. Một lần nữa Đại tá Chức lập lại lệnh của ông rồi cúp máy. Tôi toát mồ hôi, điện thoại xin gặp Tr/tá Trí(Chí?) hỏi về lệnh cuộc điện đàm vừa rồi, Tr/tá Trí xác nhận là đă đứng cạnh Đ/Tá Chức và nghe rơ mệnh lệnh của Đ/T Chức. Tôi xin Tr/tTrí ghi một cách chi tiết vào sổ trực TTHQ/SĐ, và tôi cũng ghi chi tiết một cách chính xác vào sổ trực TTHQ/TK, đồng thời tôi mời đích thân Th/Tá Sáng xuống TTHQ nhận lệânh, và cùng lúc, tôi yêu cầu Th/tá Sáng liên lạc lần nữa với Đại Tá Chức để xác nhận đầy đủ mọi chi tiết. Sau đó tôi không biết Th/tá Sáng có trực tiếp xác nhận lệnh với Đ/tá Chức về lệnh lạc này hay không, nhưng ngay lập tức tối hôm đó, VC pháo kích vào Qui Nhơn như mưa bấc, vị trí đặt súng của địch chính là Núi Han và Vũng Chua, nơi mà hai Trung Đội Nghĩa Quân trú đóng vừa rút đi theo lệnh của Đại tá Chức. Tôi báo cáo cho Đ/Tá Chức, ông hỏi:
- “Vậy hai Trung Đội Nghĩa Quân ở núi Han và Vũng Chua hiện ở đâu?”

Tôi nhắc lại lệnh của ông vào lúc xế trưa cùng ngày, ông quát trong máy:
- “Tôi không hề ra lệnh cho anh, đó là Việt Cộng đă ra lệnh cho anh!”

Và cúp máy. Không đầy 30 phút sau đó, Trung Tá Điều, Trưởng khu An Ninh Quân Đội đến gặp tôi, và hỏi về điều này, tôi phải tŕnh bầy mọi chi tiết và đưa cho Trung Tá Điều sổ trực TTHQ. Trung Tá Điều phải khẩn cấp lên TTHQ Sư Đoàn so sánh, sau đó, Tr/tá Điều cho tôi biết là Đại Tá Chức xác nhận là đích thân đă ra lệnh ấy, nhưng công việc bận rộn nên quên mất (!)

Đến nay, 30 năm đă trôi qua, tôi luôn luôn ghi nhớ và cảm ơn Tr/Tá TTT/TTHQ/ SĐ22/BB. Tôi không hề có bất sự hiềm khích nào với Đ/T Chức, ngược lại, tôi luôn luôn quư trọng ông, không những thế, tôi c̣n rất cảm phục tài năng chuyên môn của ông thuộc binh chủng công binh. Sở dĩ tôi nhắc đến để độc giả thương cảm rằng Đ/T Chức đă không được xử dụng đúng tài năng của ông và Tr/t Nguyễn Mạnh Tường đă gặp quá nhiều trở ngại trong trách vụ về mọi mặt. May mắn thay, không lâu sau đó, Đại tá Chức được bổ nhiệm làm Cục Trưởng cục Công Binh, và thăng cấp Chuẩn Tướng, cùng với đa số các sĩ quan cấp bậc Tr/tá do Ch/tướng Chức xin về cũng được “giải thoát”.

Trung Tá Tường được bổ nhiệm về làm TMT trường Đại học CCCT, nhưng ông đă xin được ở lại với chiến trường B́nh Định đang cực kỳ sôi động. Đại tá Hoàng Đ́nh Thọ đương kim Tỉnh trưởng Quảng Tín, được thuyên chuyển về nhận chức vụ Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu khu trưởng Tiểu khu B́nh Định. Đại tá Thọ là một sĩ quan kiệt xuất trên nhiều lĩnh vực, từ đó, bộ mặt của Tiểu Khu đổi thay hẳn với thành phần dưới ông:

– Tiểu Khu Phó: Trung Tá Nguyễn Mạnh Tường
- Tham Mưu Trưởng: Trung Tá Nguyễn Đức Trung
- Trưởng P1: Thiếu Tá Vơ Đức Tín
- Trưởng P2: Thiếu Tá Kiều Văn Sâm
- Trưởng P3: Thiếu Tá Nguyễn Ngọc Xuân
- Trưởng P4: Thiếu Tá Dư Văn Hạ

-TMP/ CTCT: Trung Tá Nguyễn Lâm

- Trưởng Pḥng Thông Tin: Thiếu Tá Quỳ

Và TTHQ đă được trả lại những ngày ổn định cũ.

Sau những nỗ lực giải tỏa áp lực địch tại các quần phía Nam, tháng 7/1972, cuộc hàng quân tái chiến Bắc B́nh Định với Sư Đoàn 22/BB làm nỗ lực chính đă đánh bật Cộng quân ra khỏi 3 quận phía Bắc, cùng lúc Sư Đoàn 2/BB thuộc quân khu với sự tham chiến của Biệt Động quân đă đánh bật Cộng Quân ra khỏi cửa khẩu Sa Huỳnh, t́nh h́nh chiến sự đă tương đối lắng dịu. Thế nhưng, với cái nh́n của những nhà quân sự, th́ đây là giai đoạn tĩnh lặng trược giông tố, địch đang phối trí và sửa soạn cho một chiến trường khốc liệt khác. Chính v́ dự đoán như thế, Trung tướng TL/QĐ 2 Nguyễn Văn Toàn đă đặc biệt triệu tập Đại Tá Hoàng Đ́nh Thọ Tỉnh trưởng kiêm TKT và Trung tá Nguyễn Mạnh Tường tiểu khu phó tại biệt thự Hương Cầm tại Qui Nhơn. Sau những quan ngại về những mưu đồ của địch trong tương lai, ông nói (Theo lời Trung tá Tường thuật lại sau này):

- “Quân Đoàn 2 với một vùng trách nhiệm quá rộng lớn, lại là một vùng với áp lực địch luôn luôn rất nặng, vậy mà dưới tay tôi, chỉ có 2 Sư Đoàn 22 và 23, gần 8 Trung Đoàn BB, riêng B́nh Định đă cầm chân thường xuyên 2 Trung Đoàn, với 6 trung đoàn c̣n lại, phải đảm trách một lănh thổ quá rộng, với áp lực địch càng lúc càng gia tăng, tôi xin hai anh giúp tôi, bằng mọi cách cố gắng dùng lực lượng ĐPQ và NQ thay thế phần trách nhiệm của hai “thằng” 40 và 41 { Trung đoàn 40 & 41) để tôi có thêm khả năng đối phó với t́nh h́nh sắp tới, mà tôi tiên đoán rằng, mỗi lúc một ác liệt. Tôi đề nghị anh Thọ giao trách nhiệm quân sự cho anh Tường, tôi đặt hết niềm tin vào các anh!”

Những tháng ngày kế tiếp sau đó, tôi chưa hề thấy Trung tá Tường có lấy một phút nghỉ ngơi, ngay cả khi phu nhân và các con của Trung tá từ Sài g̣n ra Qui Nhơn thăm chồng, bà đă phải chờ đợi suốt cả tuần lễ vẫn chưa được gặp mặt chồng. Người chiến binh tận tụy ấy đă quên cả hạnh phúc cá nhân, quên cả chính thân ḿnh. Ông ăn uống kham khổ cùng với binh sĩ của ông. Ông có mặt khắp nơi, từng đơn vị nhỏ nhất, săn sóc, an ủi, giải quyết những ưu tư của binh sĩ. Ông theo dơi, kiểm tra, lựa chọn, tổ chức, huấn luyện những binh sĩ ĐPQ &NQ, lựa chọn trong số các đơn vị thuộc quyền các chiến binh mà kinh nghiệm cũng như ḷng can trường cùng khả năng chiến đấu để thành lập những đơn vị xung kích và trinh sát bằng những khóa huấn luyện đặc biệt. Binh sĩ, qua lớp huấn luyện có thể đảm đương mọi nhiệm vụ đặc biệt được giao phó, kể cả các chiến thuật Diều hâu bằng Trực thăng vận. Liên đội Trinh sát Tiểu khu với hai Đại đội bao gồm các chiến binh can trường và thiện chiến được đặt dưới quyền chỉ huy của Trung úy Khuynh, một trong những sĩ quan ưu tú của quân lực. Liên đội trinh sát ấy đă làm nên những chiến công hiển hách, không phụ tấm ḷng kỳ vọng của ông.

Nhờ thế, sau một thời gian ngắn, khí thế của lực lượng ĐPQ & NQ B́nh Định đă vươn lên, không hề thua sút bất cứ đơn vị thiện chiến nào. Họ không những bảo vệ an toàn các trục lộ huyết mạch, ngăn chặn một cách hữu hiệu mọi ư đồ của địch, mà c̣n mỗi lúc mở rộng vùng kiểm soát. Đến cuối năm 1972, t́nh h́nh an ninh mỗi lúc một khả quan và tinh thần binh sĩ đă lên cao trông thấy, địch cùng lúc càng bị dồn vào thế co cụm.

Trận đánh giải tỏa Đề Gi
Cứ điểm Đề Gi là một mơm đất, là một cửa biển giáp ranh giữa hai Quận Phù Mỹ và Phù Cát. Nơi này là căn cứ Hải quân quan trọng đặt dưới quyền chỉ huy của Hải quân Thiếu tá Cát. Về phía bắc, qua một lạch nước rộng, thông từ biển vào Đầm Nước Ngọt là Đài Kiểm báo được xây dựng trên một đỉnh núi lẻ. Phía tây của căn cứ là Quốc lộ 1, nối liền với căn cứ từ cầu Phù Ly là tỉnh lộ dài 21km chạy song song với một ḍng sông nhỏ, đổ vào Đầm Nước Ngọt, kẹp giữa sườn phía Bắc dẫy núi Bà (c̣n gọi là Ḥn chung). Đề Gi là một cửa khẩu chiến lược với Đài Kiểm báo được trang bị tối tân, có thể kiểm soát cả một vùng biển Đông bao la. Từ cửa khẩu này tiếp nối với căn cứ địa 226 nằm giữa vùng núi non, tiếp giáp 3 Quận Phù Mỹ, Hoài Ân và Vĩnh Thạnh, mở xuống một vùng đồng bằng rộng lớn phía Nam thuộc các quận B́nh Khê, Phù Cát, An Nhơn, Tuy Phước.

Từ khi cửa khẩu Sa Huỳnh bị Sư đoàn 2 tái chiếm, cắt đứt mọi khả năng vận chuyển lương thực và vũ khí của địch từ biển đông tiếp vận cho nội địa, Sư đoàn 3 Sao vàng cuống cuồng v́ lệnh từ Hà Nội và Quân khu 5 CS, bằng mọi cách phải chiếm được ít nhất một cửa khẩu để dùng làm địa bàn sau khi Hiệp định đ́nh chiến có hiệu lực. Trong khi mọi nỗ lực của Sư đoàn 3 Sao vàng và lực lượng địa phương của chúng hoàn toàn bất lực trong nhiệm vụ nống lấn mở rộng vùng kiểm soát, không những thế, cón bị các lực lượng ĐPQ&NQ đẩy vào thế bị động, luôn luôn bị săn đuổi. Cuối cùng Chu Huy Mân phải chấp nhận kế hoạch Tổng lực do viên Thiếu tá CS là Vơ văn Ứng đệ tŕnh. Chu Huy Mân bổ nhiệm Ứng làm Lữ đoàn trưởng thực hiện kế hoạch (mà Ứng đă đệ tŕnh với sự cam kết chiến thắng), Lữ đoàn bao gồm 7 Tiểu đoàn thiện chiến của Sư đoàn 3 Sao vàng gồm:

5 Tiểu đoàn Bộ chiến
1 Tiểu đoàn Đặc công
1 Tiểu đoàn Pháo
Lực lượng tổng lực của Huyện đội Phù Cát

Với một nghiêm lệnh là bằng mọi giá phải chiếm cho bằng được căn cứ Đề Gi, bất kể Hiệp định đ́nh chiến đă có hiệu lực. Cuộc chiến bùng nổ vào rạng sáng ngày 27/1/1973. Đài Kiểm báo do lực lượng của Duyên đoàn 21 Hải quân trấn giữ, bất thần bị Tiểu đoàn Đặc công địch tràn ngập. Núi Gềnh là một mơm núi thuộc dăy Núi Bà nh́n xuống căn cứ Hải quân, trước đây do một đơn vị của Sư đoàn Mănh Hổ Đại Hàn trú đóng, đă âm thầm rút đi, không thông báo, bỏ trống, không bàn giao lại cho lực lượng Việt Nam, bị Huyện đội cộng sản Phù Cát chiếm giữ.

Lúc 8 giờ sáng ngày 27/1/73, phút đầu tiên của Hiệp định đ́nh chiến có hiệu lực, căn cứ Đề Gi bị tấn công bằng tất cả sức mạnh của Lữ đoàn cộng sản. Hỏa lực địch từ Núi Gềnh, từ Đài Kiểm báo với hàng ngàn trái đạn rót vào căn cứ. Căn cứ được pḥng thủ bởi lực lượng Hải quân đồn trú, quân số chỉ bằng 1/10 lực lượng địch, anh dũng đánh trả và đẩy lui nhiều đợt xung kích, gây nhiều tổn thất về nhân mạng cho địch. Gặp sức kháng cự mănh liệt của lực lượng pḥng thủ, chúng bắc loa kêu gọi đầu hàng. Qua máy, Thiếu tá Cát lên án hành vi vi phạm Hiệp định đ́nh chiến của chúng, Tên Lữ-đoàn trưởng, Thiếu-tá CS Vơ văn Ứng lư luận là theo giờ Hà Nội, lúc này chưa phải đúng giờ đ́nh chiến. Đồng thời y chặt đầu một Nghĩa quân mà chúng bắt được, bỏ cái xác không đầu của người lính tội nghiệp lên xe lam, chở xác người Nghĩa quân đến cổng căn cứ Hải Quân, với những lời đe dọa ” Hàng th́ sống, chống chặt đầu, quyết không bỏ sót!”

Hành động bạo tàn này đă không làm cho những chiến sỹ trú pḥng sợ hăi, ngược lại, càng khiến tăng thêm ư chí quyết chiến đấu trở thành sắt thép hơn, càng quật nát từng đợt tấn công liều chết của địch. Đạn pháo của địch từ hai cao điểm dội xuống như mưa, trực thăng không thể đáp xuống được, cùng lúc, hỏa lực địch từ núi Gềnh và Đài Kiểm báo khống chế toàn vùng biển.

Cuộc tấn công vi phạm Hiệp Định đ́nh chiến của Việt cộng được thông báo cho UB/QT Kiểm soát Đ́nh chiến trú đóng tại TTHL/Phù-cát, và yêu cầu UB/KS/ĐC kư vào biên bản. Trước hành vi bạo ngược của những người Cộng sản anh em, viên trưởng đoàn Ba Lan không thể chối căi, đành phải kư tên vào biên bản (sau này viên trưởng đoàn Ba Lan bị cách chức!!).

Giữa lúc cộng sản dồn mọi nỗ lực nống lấn, chiếm đất, giành dân trước và cả sau giờ đ́nh chiến, các đơn vị diện địa, lực lượng trú pḥng tỉnh B́nh Địng nói riêng và trên toàn quốc nói chung, đă phải dàn trải khắp nơi, ngăn chặn không cho Cộng quân thực hiện mưu đồ của chúng. Chúng đă gặp phải sức chiến đấu quyết liệt của các chiến sỹ ĐPQ &NQ, không những đă không thực hiện được ư định, mà c̣n bị thiệt hại nặng nề trên khắp các mặt trận. Ngay cả những trục lộ giao thông quan trọng : Quốc-lộ 1, từ đèo Cù Mông đến B́nh Đê, Quốc lộ 19 từ Bà Di lên đến đèo Măng Giang, các chiến sỹ ĐPQ&NQ diện địa đă bảo vệ an ninh lưu thông một cách tuyệt đối không ngờ .

Đứng trước t́nh h́nh ấy, Bộ Tổng Tham Mưu/QLVNCH đă khẩn cấp không vận Liên đoàn 7/BĐQ của Trung tá Bùi văn Huấn từ Quân khu 1 vào tăng cường, với chỉ thị xử dụng như một lực lượng trừ bị, không được xử dụng làm nỗ lực tham chiến tiên phong. Quân đoàn 2 đă tổ chức cuộc họp khẩn cấp tại Phi trường Phù Cát để đối phó với t́nh h́nh, gồm có Tư lệnh Quân đoàn, Trung tướng Nguyễn văn Toàn, Tư lệnh Sư đoàn 22/BB với Thiếu tướng Phan Đ́nh Niệm, Tiểu khu trưởng TK/BĐ, Đại tá Hoàng Đ́nh Thọ, TK phó Tiểu khu Trung tá Nguyễn Mạnh Tường, LĐT/BĐQ Trung tá Bùi văn Huấn, Phụ tá Quân trấn trưởng Qui Nhơn, Trung tá Nguyễn văn Thanh, Quận trưởng Phù Cát Trung tá Đoàn văn Bái, Trung tá Khổng Trọng Huy. . . Cuộc họp để hoạch định kế hoạch hành quân giải tỏa và lựa chọn người chỉ huy cho cuộc hành quân. Giữa lúc ấy, công điện hỏa tốc từ Phủ Tổng thống gởi đến. Tổng thống Nguyễn văn Thiệu đă chỉ thị trao quyền chỉ huy tuyệt đối cho Trung tá Nguyễn Mạnh Tường và đ̣i hỏi phải tránh tối đa thiệt hại cho dân chúng trong vùng hành quân.

(Sau này được biết là nhân dân Quận Phù Mỹ và Phù Cát qua đại diện dân cử, đă đệ đơn yêu cầu xin Tổng thống Thiệu trao trách nhiệm hành quân cho Tr/tá Tường v́ lư do: Cuộc hành quân Đại Bàng 800, dân chúng bị tổn thất nặng nề, và sau này lực lượng Đại Hàn hành quân khu vực này, sự tổn thất của dân chúng c̣n bị nặng nề hơn nữa. Riêng Tr/tá Tường, từ khi về B́nh Định, với rất nhiều cuộc hành quân, với nhiều cuộc đụng độ với Cộng sản, nhân dân chưa hề bị tổn hại về sinh mạng lẫn của cải…)

Chính v́ sự tin tưởng của dân chúng B́nh Định, các cuộc hành quân trước đây đều lấy danh hiệu Toàn Thắng. Danh hiệu các cuộc hành quân giải tỏa Đề Gi của Trung tá Nguyễn Mạnh Tường là An Dân. Với tư cách Tư lệnh hành quân, Trung Tá Tường xin phép Trung tướng Tư lệnh QĐ2 được bảo vệ tuyệt mật mọi kế hoạch. (Măi sau này, mọi ư niệm điều quân, Tr/tá Tường luôn luôn bảo vệ một cách tuyệt mật, ngay cả Trung tâm HQ cũng phải giữ im lặng vô tuyến đến tận lúc chiến thắng.)

Việc bảo mật ấy đă thành công trong một chiến thắng lớn khác: Hạ sát tên Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn đặc công 405 Anh hùng, bắt toàn bộ cấp chỉ huy của Tiểu đoàn này, tịch thu rất nhiều vũ khí trong trận đột kích vào sào huyệt của chúng tại ranh giới B́nh Định và Phú Yên, bẻ gẫy mũi dùi chúng đang tiến hành tấn công kho xăng và kho đạn của quân khu II tại Đèo Son B́nh Định.

Cuộc hành quân này, Trung tá Nguyễn Mạnh Tường đặc biệt giữ kín, ngay cả Trung Tâm Hành Quân (TTHQ) cũng không hề biết, không một ai hay, thậm chí lực lượng tham dự là các Nghĩa Quân viên được lựa chọn cho cuộc đột kích cũng chỉ được biết vào phút chót. Cho đến khi đích thân Trung Tá Tường lên máy vào lúc 3 giờ sáng, lệnh cho TTHQ gọi ANQD và Quân Cảnh ra phi trường tiếp nhận tù binh và các chiến lợi phẩm.

Ngay cả đến trận phản công giải tỏa Phi trường Phù Cát vào tháng 5/1974 với mưu toan của cộng quân tiêu diệt căn cứ 60 Không quân, cũng bị Trung Tá Tường dùng kỳ binh bất ngờ đánh cho “Sấm sét không kịp bưng tai” khiến Trung Đoàn 2 của sư Đoàn 3 Sao Vàng tan tác.)

Lời yêu cầu được hoàn toàn chấp thuận, và lực lượng được đặt dưới quyền của Tr/tá Nguyễn Mạnh Tường gồm:

LĐ/7BĐQ. QKI làm lực lượng trừ bị
2 Tiểu Đoàn thuộc TR/Đ 4 1/SĐ 22/BB
1 Tiểu Đoàn thuộc TR/Đ 421/SĐ 22/BB
1 Chi Đoàn thiết quận vận M.113
1 Tiểu Đoàn pháo binh
1 Đại Đội Tr/sát
1 Pháo Đội 115 ly.
1 Tiểu Đoàn/ ĐPQ/ Tuyên Đức.

So sánh Tương quan, giữa ta và địch, ta 3, địch 5, tức 3/5. Một cuộc hành quân tấn công giải tỏa với quân số tham chiến yếu hẳn hơn địch, trong lúc địch đă sẵn sàng chờ đợi một mặt trận đă được họ bố trí và lựa chọn trước, quả là điều không mấy sáng sủa. Mà thời gian lệnh ấn định là trong 7 ngày phải thanh toán xong chiến trường.

Trong lúc mọi người đều cho rằng cuộc hành quân khó ḷng đạt được thành quả tốt đẹp th́ Trung Tá Tường lại tin tưởng sẽ chiến thắng. Với lối đánh bất ngờ, yếu tố bảo mật phải được áp dụng triệt để. Ông xin với Th/tướng Phan Đ́nh Niệm, Tư lệmh SĐ22BB để xin được xử dụng Đại đội trinh sát thuộc SĐ để tốc chiếm Núi Gềnh, và một đại đội thuộc LĐ/7BĐQ chiếm lại Đài Kiểm báo là hai cao điểm do 1 Huyện đội Phù Cát và 1 đơn vị đặc công của SĐ 3 Sao vàng quyết tử chiếm giữ. Th/tướng Niệm đă thoái thác cho rằng Đại đội Trinh sát đang trong thời gian dưỡng quân, khó ḷng có thể đảm nhận tốt được trách nhiệm. Thấy vị T/lệnh Sư Đoàn lo ngại sự tổn thất, Tr/tá Tường vui vẻ, nói rằng ông sẽ dùng 1 Đại-đội ĐPQ thay thế Đại đội Trinh Sát của sư đoàn để thi hành nhiệm vụ vinh dự này.

Không một ai, hay ít ra, trừ viên Tư lệnh Quân đoàn, Tr/tướng Nguyễn văn Toàn, vốn đă biết rơ khă năng điều quân và tài năng của Tr/tá Nguyễn Mạnh Tường, nguyên là Giám đốc Trung tâm Hành Quân/QĐ 2. Th/tướng Niệm tỏ rơ nghi ngờ về khả năng của ĐPQ. Tr/tá Tường khẳng định rằng, một đoàn quân thiện chiến không nhất thiết phải là danh hiệu, mà do được huấn luyện như thế nào, tinh thần binh sỹ ra sao, và cũng c̣n tùy thuộc vào chính cấp chỉ huy của đơn vị ấy nữa. Ông chỉ xin riêng với Tr/tướng tư lệnh Quân đoàn cặp lon Đại úy để thăng cấp tại chỗ cho viên Trung úy Đại đội trưởng Đại đội Địa phương quân này, và Trung tướng Toàn chấp nhận yêu cầu ấy, nếu đạt được chiến thắng.

Ngay sau khi rời khỏi pḥng họp, Tr/tá Tường đă đến Tiểu đoàn 209/ĐPQ do Đ/úy Nguyễn Bá Gạt làm Tiểu đoàn trưởng. Ông gặp riêng Tr/úy Phước, Đại đội trưởng Đ/đội 1/209 và ngỏ ư muốn xử dụng Đại đội này đánh chiếm Núi Gềnh bằng chiến thuật tốc chiến, chỉ xử dụng lựu đạn trong trận đánh, và ông hứa, nếu chiến thắng, ông sẽ tức khắc gắn lon Đại úy ngay tại mặt trận. Tr/úy Phước cũng hứa rằng ông sẽ chiếm Núi Gềnh một cách dễ dàng, không quá 30 phút.

(Trung úy Phước kể rằng, từ thuở nhỏ, ông thường chăn trâu trong khu vực này nên mọi địa thế của Núi Gềnh ông biết rơ hơn ai hết, và lối tấn công bằng lựu đạn là hiệu quả nhất) Tr/Tá Tường bàn thảo việc tiến công với người Sĩ Quan mà ông đă hiểu rơ và đă lựa chọn, duy nhất ông đ̣i hỏi Tr/úy Phước không được tiết lộ bí mật hành quân với bất cứ ai, ngay cả với những người thân cận nhất.

Ngày N1, trước nửa đêm, 1 Đại đội BĐQ được đổ xuống tấn công sấm sét vào Đài Kiểm báo, chưa đầy nửa tiếng, Đại đội Biệt Động Quân đă làm chủ t́nh h́nh, đánh bật lực lượng đặc công của SĐ 3 Sao Vàng ra khỏi mục tiêu, địch để lại nhiều vũ khí cá nhân và xác chết.

Ngày N lúc 5 giờ sáng, ĐĐ1/209 của Trung úy Phước đă tiếp cận mặt trận, bất thần tung hàng trăm trái lựu đạn, chỉ 15 phút sau, Huyện đội Phù Cát lớp chết, lớp bị thương, lớp quăng vũ khí tháo chạy, cuộc chiến thắng của ĐĐ 1/209 trọn vẹn và chớp nhoáng đến nỗi không một ai có thể tin được. Về phía bạn, ĐĐ 1/209 chỉ duy nhất 1 binh sĩ bị thương nhẹ v́ chính mảnh lựu đạn của ḿnh. Cùng thời gian ấy, Tiểu đoàn của Trung đoàn 42 do đại úy Trí (Năm 1975 là Tr/ Tá) làm tiểu đoàn trưởng, đă từ chân phía Nam Núi Bà, vượt đỉnh núi, tràn xuống đánh như băo táp vào sau lưng địch. Cuộc tấn công bất ngờ đến nỗi tên tư lệnh Lữ Đoàn địch quẳng cả “Xắc-cốt” với toàn bộ tài liệu tháo chạy, 2 Tiểu đoàn của Trung đoàn 41 cũng đồng loạt tràn ngập, địch không kịp phản ứng, bỏ chạy tháo thân.

Cũng ngày N, Chi đoàn M.113 thiết quân vận cũng đổ bộ lên băi biển cách phía Nam căn cứ vài Km, nhất loạt tấn công hoàn toàn lực lượng địch đang vây hăm căn cứ Đề Gi, gần như toàn bộ pháo binh của địch quẳng lại, chúng đạp lên xác đồng đội mà tháo thân.

Cuộc hành quân truy kích bắt đầu và chỉ đúng 5 ngày sau ngày N, cuộc hành quân đă hoàn toàn chiến thắng, không một tổn thất về phía đơn vị bạn. Cuộc hành quân An Dân 1/73 hoàn tất bao gồm cả nhiêm vụ và công tác An Dân, công tác An Dân 1 ĐĐ SVSQ/CTCT Đà Lạt đảm trách trong giai đoạn thực tập công tác Dân Sự Vụ trước khi măn khóa khóa 3/SQ/CTCT với 5 ngày vừa chiến thắng, vừa ổn định cuộc sống của nhân dân vùng Phù Mỹ và Phù Cát, không một người dân nào bị thiệt hại về sinh mạng và tài sản, bảo đảm 100% toàn vẹn mệnh lệnh do Phủ Tổng Thống trao phó, xứng đáng với tấm ḷng tin tưởng và ưu ái của nhân dân B́nh Định ủy thác.

Và ngay hôm sau, Tổng Thống Thiệu mời tất cả các Đại Sứ của các nước đến thăm viếng Đề Gi mới được giải tỏa, với tất cả mọi chứng tích về cuộc vi phạm Hiệp Định Đ́nh Chiến của Cộng Sản VN, và Tổng Thống đăi các đại sứ một bữa gỏi cá cơm nổi tiếng ở Đề Gi, miền đất nổi danh của các chiến sĩ âm thầm, các chiến sỹ Địa phương quân và Nghĩa quân B́nh Định…

(Khoảng tháng 6 năm 1973, viên Thiếu tá Vơ văn Ứng bất chợt về hồi chánh. Theo lời khai của y, với trận Đề Gi thất bại, 3/4 lực lượng tham chiến thuộc Lữ đoàn CS bị loại khỏi ṿng chiến, một số lớn tử thương, không kể bị thương và bị bắt. Sư đoàn 3 Sao vàng rúng động, Quân khu 5 CS ngẩn ngơ, Hà Nội tím ruột. Ứng bị giáng cách tuột xuống Chuẩn úy. Khi về hồi chánh, y tha thiết xin được gặp người đă làm cho y thân bại danh liệt: Trung Tá Nguyễn Mạnh Tường).

Vơ văn Ứng quê ở Hoài Nhơn, B́nh Định, một sỹ quan nổi danh của SĐ3 Sao vàng, xuất thân từ hàng ngũ binh sỹ đi lên, chiến trận dạn dày. Trung tá Tường tiếp y với nụ cười ân cần, hiền ḥa và b́nh dị. Y thật ḷng thú nhận là y không thể ngờ được có ngày y bị bại trận một cách nhục nhă đến như thế. Tuy nhiên y rất khâm phục về phương cách điều quân lạ lùng và chớp nhoáng mà y không hề nghĩ tới, duy có một điều y bất phục:

- “Thưa ông, nếu tôi là ông, th́ hai Tiểu-đoàn c̣n lại của tôi sẽ không thể nào chạy thoát, sẽ không c̣n một người nào sống sót, bằng cách xử dụng phi pháo và chặn đánh.”

Trung Tá Tường vẫn nụ cười hiền hậu, đưa phóng đồ hành quân ra và nói:

- “Ông hăy xem đây, tôi đă dự tính hơn những điều ông nói, tuy nhiên, nếu tôi thực hiện điều đó, người dân vô tội sẽ tổn thất không nhỏ về nhân mạng và tài sản. Với tôi, dù nếu để tiêu diệt trọn hai tiểu đoàn tẩu thoát của các ông, đổi lại, chỉ một người dân phải chết oan uổng, tôi nhất quyết không làm!”
Ứng không ngờ là trong đời y, y đă gặp được một danh tài quân sự, mà lại càng không ngờ trong đời chiến trận sinh tử lại có một tấm ḷng nhân ái đến như thế…

Trận đánh giải tỏa phi trường Phù Cát
Sau trận Đề Gi, tiềm năng quân sự của Sư đoàn 3 Sao vàng bị hao hụt trầm trọng, các hoạt động quân sự của địch hầu như suy giảm hẳn. Hai Liên đoàn 4 và 6 Biệt Động tăng cường chế ngự địch tại hai Quận Hoài Nhơn và Tam Quan. Hoài Ân và một phần quận Phù Mỹ do trung đoàn 41 đảm trách. T́nh h́nh an ninh tương đối ổn định. Quốc lộ 1 và 19 thông suốt, do các lực lượng ĐPQ và Nghĩa quân đảm trách. Bọn Cộng sản gửi văn thư tố giác đích danh Trung tá Nguyễn Mạnh Tường là luôn luôn nống lấn, vi phạm Hiệp định đ́nh chiến. Nực cười là lời tố giác nầy lại đứng trước một thực tế mà viên Trưởng đoàn Kiểm soát đ́nh chiến trú đóng tại TTHL/Phù Cát đă phải thừa nhận là chính cộng sản đă vi phạm . Thêm vào đó, các vị đại sứ của các quốc gia đă đích thân đến thăm căn cứ Đề Gi ngay sau khi quân lực ta tái chiếm, đă là những nhân chứng đáng tin cậy nhất. Do đó, văn thư tố giác Trung tá Nguyễn Mạnh Tường rơi vào khoảng không.

Trong suốt thời gian từ tháng 1/1973 cho đến tháng 4/1974 các ấp an ninh từ loại “V” được dần dần nâng lên loại A càng lúc càng nhiều, khu vực vùng đai an ninh thị xă Qui Nhơn mỗi lúc một mở rộng thêm, dù rằng địch cố gắng giành giật nhưng hầu như hoàn toàn thất bại.

Cũng thời gian này, tuy rằng t́nh h́nh quân sự tương đối lắng dịu, lại chính là giai đoạn vất vả nhất đối với Trung tá Tường. Ông thường xuyên có mặt ở khắp nơi, vừa luyện quân, vừa tổ chức, phối trí lại tất cả lực lượng dưới quyền. Một trong những đơn vị mà ông đă bỏ công sức để thành lập, huấn luyện đó là Liên đội Trinh sát của Tiểu khu. Ông đi đến từng các Trung đội ĐPQ và Nghĩa quân, t́m hiểu và lựa chọn đến từng binh sỹ. Ông t́m hiểu hoàn cảnh, đời sống, tâm tư và t́nh cảm của tất cả các chiến binh, lựa chọn các cấp chỉ huy dũng lược để bổ nhiệm vào các chức chỉ huy từ Tiểu đội trưởng trở lên. Trung úy Khuynh được bổ nhiệm làm Liên đội Trưởng Liên đội Trinh Sát Tiểu khu, với quân số khoảng 2 đại đội. Sự lao tâm khổ trí của ông đă được đền bù trong trận đánh giải vây căn cứ 60 KQ/Chiến Thuật của Đại Tá Nguyễn Hồng Tuyền, trú đóng tại phi trường Phù Cát.

Căn Cứ 60 KQ/Chiến Thuật Phù Cát
Phi trường Phù Cát là một phi trường quân sự lớn, do Không lực Hoa kỳ xây dựng vào những năm 1966-1967. Căn cứ nằm giữa ranh ba quận An Nhơn – B́nh Khê và Phù Cát, kéo dài theo hướng Tây Nam – Đông Bắc, chạy dài từ núi Vân Sơn, cạnh ḍng sông Côn, lên đến tận Núi Một, kế cận cầu Phù Ly thuộc quận Phù Cát. Phi trường Phù Cát rộng lớn, hơn cả phi trường Phú Hiệp (Phú Yên). Tất cả các loại phi cơ phản lực có thể lên xuống một cách dễ dàng. Khi quân đội Hoa Kỳ rời khỏi Việt Nam, Đại tá không quân Nguyễn Hồng Tuyền tiếp nhận phi trường và trở thành chỉ huy trưởng căn cứ 60/KQ/CT. Từ căn cứ này xuất phát tất cả mọi loại phi vụ yểm trợ đắc lực nhu cầu chiến trường trong một vùng hoạt động rộng lớn.

Vào một buổi sáng ngày Chủ nhật, tháng 5 năm 1974, Đại tá Hoàng Đ́nh Thọ, Tỉnh trưởng kiêm TKT/TKBĐ đi họp tại SàiG̣n, Tr/Tá Tường xử lư thường vụ chức vụ tiểu khu trưởng trong lúc Đại tá Thọ vắng mặt. Trời c̣n rất sớm, Thượng Sĩ Nguyễn Đ́nh Đốc, một hạ sỹ quan đầy tài năng và kinh nghiệm (hiện Th/Sĩ Đốc đang cư ngụ tại Canoga Park, Nam California) của pḥng 2/Tiểu khu tŕnh cho Trung Tá Tường một bản điện văn của địch đă được giải mă, nội dung vỏn vẹn gồm 10 chữ “Quân Át Chủ Bài đă vào vị trí tập kết”. Nội dung ấy nói lên rằng SĐ 3 Sao Vàng của quân khu 5 sắp khai diễn một cuộc tấn công có tầm mức rất quan trọng, tuy nhiên không rơ được mục tiêu mà chúng đă lựa chọn.

Là người chỉ huy luôn luôn nắm vững mọi t́nh h́nh lực lượng bạn, với một hệ thống t́nh báo riêng, ông c̣n biết rơ địch t́nh, lực lượng và những thói quen, cùng tích nết của các cấp chỉ huy của Sư đoàn 3 Sao Vàng. Ông theo dơi những chuyển dịch của lực lượng địch một cách cập nhật, với sự thận trọng và khách quan, đồng thời loại bỏ từng mục tiêu cùng khả năng chuyển quân của chúng.

Cuối cùng ông đă khẳng quyết rằng: Mục tiêu của con ” Át chủ bài này chính là căn cứ 60 Không Quân chiến thuật. Lập tức ông điện thoại cho Đại tá Nguyễn Hồng Tuyền, chỉ huy trưởng căn cứ, cũng may Đại tá Tuyền c̣n tại nhà (căn cứ 60), và ông cho biết là có một chuyện cực kỳ quan trọng cần thảo luận với Đại tá Tuyền và yêu cầu Đại tá Tuyền ở nhà chờ ông, mà v́ tính chất quan trọng của vấn đề ông không thể nói trên điện thoại được. Đại tá Tuyền đă khẩn cấp đưa trực thăng đón Trung tá Tường ngay tức khắc.

Để giữ bí mật, chỉ có hai người duy nhất trong cuộc họp mật này. Trung tá Tường cho Đại tá Tuyền biết chỉ trong đêm nay Cộng quân sẽ tấn công căn cứ 60/KQ CT. Lực lượng địch “Con át chủ bài” chắc chắn phải là một lực lượng cực kỳ hùng hậu.

Pḥng ngự căn cứ gồm các lực lượng yểm cứ và quân nhân cơ hữu của không quân, ngoài ra từ trước, căn cứ được tăng cường tiểu đoàn 263 ĐPQ do Thiếu tá Phạm Hữu Kỳ làm Tiểu đoàn trưởng với quân số chừng 600 binh sĩ. Tuy nhiên, căn cứ quá rộng, lực lượng pḥng thủ phải phân tán quá mỏng. Đường phi đạo nằm dọc theo chiều Bắc Đông Bắc và Nam Tây Nam, do đó căn cứ cũng phải trải dài theo chiều dài phi đạo.

Sườn phía Đông của căn cứ là khu dân cư dầy đặc của 3 quận An Nhơn, Phù Cát và Tuy Phước, địch không có khả năng che dấu và di chuyển vũ khí nặng, do đó chắc chắn mũi tiến công của cộng sản từ sườn phía Tây của căn cứ, khu vực thưa thốt dân cư, xa xa ở phía Tây là dẫy Núi Vĩnh Thạnh, trùng điệp tiếp giáp với các mật khu của địch, cánh đồng phía Bắc quận B́nh Khê, từ G̣ Đề trở lên là khu đất cằn cỗi, do nước lũ từ triền dẫy Vĩnh Thạnh đổ xuống, năm từng năm xoi ṃn làm thành những con lươn sỏi đá khô cằn, những con lươn này, là một địa thế lư tưởng cho cuộc chuyển quân, ém kín và tiếp cận mục tiêu của địch từ dẫy núi Vĩnh Thạnh chạy sang phía Đông, tiếp giáng Phi Trường Phù Cát.

Sườn phía Tây có hai ngọn đồi cao, một ở phía Bắc Tây Bắc nằm bên trong ṿng đai pḥng thủ là Ngọn đồi 69, do một trung đội thuộc Tiểu đoàn 263 ĐPQ trấn ngự. Một ngọn đồi khác nằm hướng chính Tây mang tên Đồi 151 nằm cách căn cứ chừng 1 km do 1 Trung đội Nghĩa Quân thuộc Chi khu B́nh Khê trú đóng.

Muốn tấn công một mục tiêu rộng lớn và quan trọng như căn cứ 60/KQ/CT Phù Cát, Trung tá Nguyễn Mạnh Tường ứớc tính lực lượng địch phải từ cấp trung đoàn trở lên, được tăng cường lực lượng pḥng không, pháo binh, hỏa tiễn nhằm khống chế các phi cơ của căn cứ, không cho cất cánh, đồng thời phá hủy tất cả những kho đạn và những mục tiêu trọng yếu, mà chắc chắn chúng đă có được sơ đồ chi tiết do bọn nội tuyến cung cấp. Đại tá Chỉ huy trưởng căn cứ ra lệnh cắm trại 100% đồng thời mọi kế hoạch pḥng thủ được âm thầm tiến hành sẵn sàng chờ địch. Đứng trước t́nh h́nh nghiêm trọng ấy, trong tay Trung tá Tường không c̣n bất cứ một lực lượng trừ bị nào ngoài Liên đội Trinh sát Tiểu khu của Trung úy Khuynh với quân số khoảng 250 binh sĩ. Pḥng ngự không để cho địch tràn ngập căn cứ là thiết yếu, nhưng phản công tiêu diệt địch lại là một vấn đề quan trọng hơn.

Giữa lúc ấy, một đoàn xe chở một Tiểu đoàn Biệt động Quân về thụ huấn tại TTHL/Lam Sơn, đang di chuyển ngang qua Tỉnh B́nh Định,Trung Tá Tường, sau rất nhiều khó khăn trong buổi sáng Chủ nhật ấy, mới xin phép được Thiếu tướng Phan Trọng Chinh, để được sử dụng Tiểu đoàn BĐQ này để tăng cường pḥng thủ cho phi trường, tuy nhiên không được sử dụng Tiểu đoàn làm lực lượng tấn công, giải tỏa. Biết chắc chắn là với lực lượng c̣n lại, không đủ khả năng tấn công trực diện địch mà phải sử dụng kỳ binh tốc chiến, tốc thắng, âm thầm đánh vào sườn địch vào giữa lúc bất ngờ nhất, Trung tá Tường đă xin lệnh Quân đoàn được phép xử dụng Chi đoàn Thiết Giáp đang trú đóng tại An Khê để bảo vệ trục lộ cho các đoàn xe tiếp tế từ Qui Nhơn lên Pleiku. Tuy nhiên Trung tướng Toàn, Tư lệnh QĐ2 đă đi họp tại Sàig̣n, Chuẩn Tướng Cẩm, Tư Lệnh Phó không có mặt, Sĩ Quan trực TTHQ cho hay không biết Chuẩn Tướng Cẩm ở đâu trong ngày chủ nhật hôm ấy.

Trước t́nh trạng cấp bách, Trung Tá Tường xử dụng trực thăng do Đại Tá Tuyền biệt phái, đáp xuống An Khê, gặp Trung úy Mỹ, Chi đoàn Trưởng Chi đoàn Thiết Giáp, giả lệnh của Quân đoàn, đặt chi đoàn dưới quyền điều động của ông, đồng thời ông cũng ra lệnh đ́nh hoăn tạm thời các đoàn công voa tiếp tế lên Cao nguyên cho đến khi có lệnh mới. Chi đoàn Thiết Giáp được lệnh đổ đèo An Khê xuống B́nh Khê chờ lệnh.

Ông tŕnh bày kế hoạch tấn công, nhiệm vụ của Chi đoàn và Liên đội thám sát Tiểu khu, có trách nhiệm tấn công sườn phía Nam của địch, tuyến xuất phát từ phía Bắc bờ sông Côn khi có lệnh. Kế hoạch của ông là, Liên đội Thám sát tùng thiết đánh thốc từ phía Nam lên với sức mạnh hỏa lực tối đa, với vận tốc tối đa, không được dừng lại để thu nhặt chiến lợi phẩm mà phải chia cắt nát mặt trận của địch. Trong khi ấy, ông sẽ dùng Tiểu đoàn BĐQ giả làm lực lượng tấn công trực diện, với tất cả hỏa lực và những vũ khí cộng đồng để thu hút địch.

Trung Tá Tường đáp xuống bờ bắc sông Côn, cách Đền thờ Đức Quang Trung khoảng 50m, dẫn Tr/úy Mỹ và Tr/úy Khuynh cùng ông vào điện thờ làm lễ dâng hương, xin anh linh thần dũng của người Anh hùng năm xưa, đă chớp nhoáng đánh tan 20 vạn quân Thanh vào đầu Xuân năm Kỷ-dậu 1789, phù trợ cho các chiến binh hậu duệ của Ngài. Sau đó ông cùng Tr/úy Mỹ và Tr/úy Khuynh lên trực thăng đi thám sát địa thế, bởi v́ địa h́nh khu vực Bắc B́nh Khê, Tây Phù Cát, An Nhơn có nhiều bất lợi cho cuộc tấn công chớp nhoáng bằng thiết giáp, do đó người chỉ huy phải nắm vững địa h́nh một cách chặt chẽ.

Sử dụng 1 Chi đoàn Thiết Giáp với một Liên đội làm mũi nhọn, làm chủ lực tấn công một địch thủ mà quân số và hỏa lực gấp 10 lần là một điều ít ai dám làm, thậm chí không dám nghĩ tới. Thế nhưng trong chiến sử cổ kim và đông tây đă từng xảy ra với các danh tướng đă từng chiến thắng trong mỗi hoàn cảnh với những yếu tố bất ngờ, thần tốc …

Đêm chủ nhật hôm ấy, các chiến binh căn cứ Không Quân/Chiến Thuật trong tư thế sẵn sàng chờ địch. Và quả nhiên, cộng quân mở đầu cuộc tấn công bằng hàng ngàn trái đạn đủ loại. Tiểu đoàn Trinh sát Sao vàng ồ ạt tấn công cao điểm 151 do Trung đội Nghĩa quân thuộc chi khu B́nh Khê trú đóng. Đồi 151 bị địch tràn ngập và chiếm ngự, chúng dùng điểm cao nầy để chế ngự phi trường. Riêng ngọn đồi 69 nằm trong ṿng đai pḥng thủ Bắc Tây Bắc phi trường do một trung đội của Tiểu đoàn 263 tử thủ, đă đẩy lui nhiều đợt tấn công của địch. Trung đoàn 2 Sao Vàng, Trung đoàn được gọi là “con át chủ bài” nghĩ rằng với yếu tố bất ngờ và với hỏa lực ưu thế, chúng sẽ dễ dàng chọc thủng tuyến pḥng ngự và tràn ngập căn cứ một cách dễ dàng. Nhưng chúng không thể ngờ, các chiến sĩ của căn cứ đă chờ đợi chúng và bằng tất cả sức chiến đấu mănh liệt, từng đợt tấn công của cộng quân đă bị đẫy lui.

Trong lúc ấy, tuyến pḥng thủ của Tiểu đoàn BĐQ được trang bị bằng những vũ khí hạng nặng, khai hỏa ào ạt, được ngụy trang như những chiến xa, lôi kéo hỏa lực địch, chúng nghĩ rằng những chiến xa của ta bắt đầu xung kích… Giữa lúc địch tấn công vào căn cứ, cũng là lúc Chi đoàn thiết giáp chuyển các chiến binh của Liên đội Thám sát Tiểu khu bắt đầu vượt tuyến xuất phát, âm thầm xuất kích đánh vào sườn trái của địch. Trong bóng đêm mịt mùng, măi mê v́ bị lôi kéo, ḥng ngăn chặn thiết giáp đánh ra từ căn cứ (do BĐQ ngụy trang), cả Trung đoàn 2 Sao Vàng và các đơn vị tăng cường dồn hết mọi hỏa lực về phia trước. Chúng không ngờ bên sườn trái, tử thần đang từng phút kề cận. Cho đến khi toàn bộ hỏa lực của Chi đội thiết giáp và Liên đội Trinh sát tấn công ào ào như sấm dậy, như sét đánh không kịp bưng tai, nổi kinh hoàng tràn ngập trận tuyến địch, địch không kịp quay súng, từng lớp bị đốn ngă…

Giữa đêm đen, khi đă phát hiện ra lực lượng tập kích sườn trái, từng lưới đạn vẫn ào ào đổ xuống, lớp chết , lớp bị thương, địch bỏ súng tháo chạy, lớp này cuốn theo lớp khác bị bắn hạ. Toàn thể Trung đoàn 2 Sao Vàng “anh hùng” thoắt chốc tan tác, cuống cuồng tháo thân… Tiểu đoàn Trinh sát Sư đoàn 3 Sao Vàng trấn trên đồi 151 không hề hay biết, cho đến lúc một đại đội của liên đội Trinh sát tiểu khu do Trung úy Khuynh chỉ huy, đánh thốc lên từ sau lưng bằng lựu đạn, tên tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn Trinh sát Sao Vàng bị đốn ngă ngay từ phút đầu tiên, cả tiểu đoàn buông súng lao xuống sườn đồi tháo chạy, bất kể phương hướng, chúng kinh hoàng bởi sự đột kích hết sức bất ngờ, tử thần đă từ phía sau ập đến… Xác địch ngỗn ngang trên đồi cao, cùng một số thi thể của các chiến sĩ nghĩa quân đă hy sinh lúc khởi đầu chiến trận. Cuộc tháo chạy kinh hoàng, bỏ lại đủ loại vũ khí trên đường tiến quân của ta. Ngược lại, như một sự linh thiêng mầu nhiệm, lực lượng tấn công của ta hoàn toàn vô sự.

Trung úy Khuynh gỡ chiếc “xà cột”trên vai xác tên Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn Trinh sát Sư đoàn 3 Sao Vàng. Mọi ư đồ của địch được ghi chép trong tài liệu bắt được cho thấy trận đánh này chỉ là bước khởi đầu cho một trận tấn công toàn lănh thổ tỉnh B́nh Định. Ư đồ của chúng bị bẻ gẫy, bị đập tan ngay từ bước khởi đầu. Cùng lúc, những tên c̣n sống sót của Trung đoàn 2 Sư Đoàn 3 Sao vàng cuống cuồng tháo chạy, Chi khu Phù Cát tổ chức cuộc hành quân trực thăng vận khẩn cấp với 2 Trung đội Nghĩa Quân đổ xuống mục tiêu đă được dự trù, tịch thu được 1 khẩu súng “bắn hỏa tiển” loại mới với những trái đạn khổng lồ c̣n lăn lóc (đây là một loại vũ khí mới nhất của Trung Cộng, súng dùng để bắn hỏa tiễn với máy nhắm hiện đại. Máy nhắm này phía Hoa Kỳ đă xin mượn để nghiên cứu, v́ đây là loại súng bắn hỏa tiễn tối tân nhất của Trung cộng, bị tịch thu ở chiến trường miền Nam, với mức độ chính xác gấp nhiều lần so với dàn phóng hỏa tiễn có từ trước). Ngoài ra c̣n tịch thu được:

- 1 súng cối 120 ly
- 4 đại bác 82 ly
- 1 đại bác 122 ly

Số lượng vũ khí cộng đồng, cá nhân và xác địch quân bỏ lại trên chiến địa không đếm xuể, hầu như toàn bộ lực lượng địch tham chiến bị tiêu diệt gần hết. Một điều kỳ diệu là thiệt hại của lực lượng bạn không đáng kể, ngoại trừ trung đội Nghĩa quân của chi khu B́nh Khê trú đóng trên đồi 151 đă hy sinh lúc khởi đầu trận đánh.

Sau chiến thắng, Chuẩn Tướng Cẩm, Tư Lệnh Phó Quân đoàn 2, đề nghị Tướng Toàn phạt Trung tá Nguyễn Mạnh Tường 30 ngày trọng cấm với lư do đă điều động và xử dụng chi đoàn Thiết giáp khi chưa được “ông-tướng-rong-chơi” này cho phép (!!!), trong khi 2 Trung Tá Không Quân thuộc căn cứ 60/KQ/CT được vinh thăng Đại Tá tại mặt trận, một số sĩ quan, hạ sĩ quan và binh sĩ được thăng cấp rất hạn chế… Điều bất công ấy đă khiến cho Đại Tá Nguyễn Hồng Tuyền và toàn thể Sĩ Quan, Hạ Sĩ Quan và Binh sĩ tham chiến kinh ngạc và phẫn nộ. Ngay cả đến Trung Tướng Tư lệnh Không Quân Nguyễn văn Minh cũng tức giận. Trung tướng Minh ra thăm căn cứ K/Q Chiến Thuật, cho tổ chức tiệc ăn mừng chiến thắng. Tướng Minh đă ca ngợi và giới thiệu Trung Tá Tường với thuộc cấp như vị “ân nhân” của binh chủng Không Quân, lệnh cho binh chủng luôn ghi nhớ công sức của người đă cứu nguy và mang lại chiến thắng cho binh chủng, và sẽ luôn phải ưu tiên thỏa măn cho Tr/tá Tường những nhu cầu công cũng như tư. Đại Tá Tuyền từ đó đă dồn mọi ưu tiên Không Yểm cho Trung Tá Tường trong các yêu cầu tại chiến trường. Cũng v́ thế, Tư Lệnh Sư đoàn 22/BB đă kiện về Bộ Tổng Tham Mưu về sự ưu tiên nầy. Bộ Tổng Tham Mưu đă phái một Đại Tá ra điều tra sự kiện thưa gởi ấy. Đại tá Tuyền đă trả lời một cách minh bạch:

- “Điều ấy dễ hiểu, Trung Tá Nguyễn Mạnh Tường đă giúp chúng tôi một cách tận lực trong lúc nguy nan, cấp cứu và giải thoát cho những phi đoàn của chúng tôi lúc bị bắn hạ một cách mau chóng. Trong khi ấy, Sư đoàn đă không làm ǵ trước những yêu cầu như thế. Do đó, chúng tôi phải tận lực yểm trợ cho Trung Tá Tường là điều đương nhiên!”

Người chỉ huy và mang lại chiến thắng trong trận Phù Cát, Trung Tá Nguyễn Mạnh Tường, bị đối xử như thế, đă khiến Trung Tướng Minh bất b́nh và không thể im lặng, do đó, trong một cuộc họp các Tướng lănh tại Sài g̣n, có mặt Đại Tướng Trần thiện Khiêm, đương kim Thủ Tướng Chính phủ, Trung Tướng Minh đă nêu lên thắc mắc này. Đại Tướng Khiêm đă hỏi Đại Tướng Cao văn Viên về sự kiện ấy, ông Viên tŕnh bày là “đă hết cấp số!”. Đại Tướng Khiêm ra lệnh mang hồ sơ của Trung Tá Nguyễn Mạnh Tường cho ông đích thân cứu xét, và ngay tức khắc Thủ Tướng Đại Tướng Trần Thiện Khiêm đă kư nghị định thăng cấp Đại Tá thực thụ cho Trung Tá Nguyễn Mạnh Tường ngay sau cuộc họp. Đó là vào khoảng tháng 8/1974.

Sau khi được thăng Đại Tá, một tưởng thưởng muộn màng, Đại Tá Tường được thuyên chuyển về làm Phụ tá Hành quân cho Tướng Lê Nguyên Vỹ, Tư Lệnh Sư đoàn 5BB. Kể từ ngày ấy, tôi không gặp lại Đại Tá Tường, măi cho đến cuối năm 1977 mới gặp lại ông tại Hoàng Liên Sơn trong một lần đi vác nứa. Tôi đă đứng nghiêm kính cẩn chào ông bằng lễ nghi quân cách với những ḍng nước mắt nghẹn ngào. Ông vẫn b́nh thản như ngày xưa, vẫn đôi mắt và nụ cười thuở trước. Dường như sự đày đọa trong tù ngục không ảnh hưởng ǵ đến ông. Người chiến binh già ấy đă từng làm cho tôi kính trọng thuở nào, càng làm cho tôi kính yêu hơn nữa trong cung cách thản nhiên chịu đựng sự nhục mạ, sự đọa đày hèn hạ trong chốn lao tù.

Bẳng đi bảy năm sau đó, 1984, tôi được gặp lại ông tại Z30A Xuân Lộc, ông sống âm thầm trong cuộc sống đày ải như một bậc chân tu. Ông dạy tôi về Thiền, về khí công, về cách điều tức “sâu-dài-êm-đềm-chậm”. Th́ ra chính Thiền công đă khiến ông vượt qua được tất cả, kể cả mọi bệnh tật cũng không xâm nhập được vào cơ thể người chiến binh năm xưa. Thỉnh thoảng ông mới được thăm nuôi, cuộc sống cực kỳ đạm bạc, thế mà ông vẫn chia xẻ những món quà khiêm tốn, ít ỏi cho những anh em đồng tù bất hạnh, không kể thân sơ, chỉ giữ lại cho ḿnh những hủ tương mặn chát. Trong tù, tôi được nghe nhiều người nhắc đến ông trong thời gian ông về làm Phụ tá Hành quân Sư đoàn 5, kể lại cuộc rút quân thần kỳ cuối cùng của cuộc đời binh nghiệp, cùng những đức tính cao quư, không chỉ những sỹ quan thuộc Sư đoàn 5 mà c̣n rất nhiều người đă sống bên ông trong quăng đời tù đày.

Măi đến năm 1992, tôi mới gặp lại ông tại Sài g̣n. Ông sống một ḿnh trong một con hẻm đường Công Lư. Ngày từng ngày, ông đi chữa bệnh cho những ai cần đến ông. Ông không nhận bất cứ thù lao nào từ những bệnh nhân được ông chữa khỏi. Những lúc rảnh rỗi, ông lên gác chuông chùa Vĩnh nghiêm đọc kinh Phật.

Năm 1993, tôi bị CSVN bắt lại với án tù 12 năm về tội “âm mưu lật đổ chính quyền”, may mắn được Quốc tế can thiệp và được ra khỏi tù cuối năm 1998.

Đầu năm 1999, tôi sang Mỹ theo diện H.O được chiếu cố v́ quá muộn màng. Và vui mừng xiết bao v́ lại được gặp lại ông. Nhân lời yêu cầu của nhóm nhà văn quân đội chủ trương thực hiện tập “Những Trận Đánh Không Tên Trong Quân Sử”, tôi xin phép ông cho phép tôi được viết lại một cách khiêm tốn quăng thời gian ông đă tham dự và chỉ huy các trận đánh ở chiến trường gian khổ B́nh Định, cùng những chiến thắng lẫy lừng của các chiến sỹ Địa phương quân và Nghĩa Quân âm thầm mà ông chính là người đă, với tài trí và đức độ của ḿnh, đưa đến những chiến thắng thần kỳ trong sự hạn chế và ǵn giữ tối đa sinh mạng và tài sản của dân lành vô tội. Ông đă từ chối rất nhiều lần với ư muốn thành khẩn của tôi, khi tôi muốn đưa một tài năng chỉ huy của quân lực vào Quân sử, với lư do là ông đă quên hết trong thế giới của Thiền đạo. Và cũng bởi v́, với kết cuộc thảm khốc của sinh mạng QLVNCH trong tháng Tư đen tối 1975, th́ mọi chiến công đă trở thành tận cùng đau đớn, có nhắc lại chỉ thêm đắng cay, mà mỗi người trong chúng ta chỉ nên âm thầm trong sám hối bỡi những hành vi đă có, đóng góp một phần trong cuộc bại trận này.

Theo ông, có 3 đại họa trong thiên hạ là:

1. Công ít mà bỗng lộc nhiều
2. Tài mọn mà địa vị cao
3. Chí nhỏ mà mưu việc lớn.

Tôi hoàn toàn thẩm thấu được nổi đau ḷng ấy, nhưng tôi thưa với ông là “VNCH của chúng ta bị bức tử v́ nhiều mặt. Tuy nhiên, các chiến-sỹ QLVNCH đă chiến đấu vô cùng anh dũng, biết bao người đă nằm xuống, đă đổ máu xương cho một Việt Nam Tự do, và giờ nầy các chiến binh vô danh cả triệu người đang sống trong tối tăm, trong đọa đày tủi nhục, trong đau đớn ê chề… Vậy th́ hăy cất tiếng nói, HĂY TRẢ LẠI DANH DỰ CHO CÁC CHIẾN BINH ÂM THẦM kia, trả lại cho lịch sử mai hậu về một VNCH và một QLVNCH đă có những đứa con xứng đáng trong bất khuất, anh dũng trong hy sinh, vinh hiển trong máu xương oan khuất. Việc nhắc đến, vinh danh những chiến binh đă chiến đấu, đă nằm xuống như ḍng nước mát, như nén hương thơm cho Quê Hương Việt Nam thống khổ. Và sau cùng, v́ những điều tôi vừa tŕnh bày. Cuối cùng, ông đă đồng ư cho tôi viết những ḍng trả lại vinh quang cho những người lính miền Nam.

Trần Thúc Vũ
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	1553575215-1bd.png
Views:	0
Size:	261.9 KB
ID:	1355863  
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
betti (03-26-2019)
Old 03-26-2019   #410
betti
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
betti's Avatar
 
Join Date: Mar 2019
Location: Cơi Ta Bà
Posts: 1,292
Thanks: 4,280
Thanked 3,623 Times in 1,254 Posts
Mentioned: 63 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1215 Post(s)
Rep Power: 10
betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8
betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8betti Reputation Uy Tín Level 8
Default

Không biết sao t́nh cờ lạc vào trang lính của anh22. Tí không rành cũng không dám quậy trong này... hihih Tí mến chúc những anh lính VNCH luôn dồi dào sức khỏe, hạnh phúc bên gia đ́nh và những người thân yêu.
betti_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to betti For This Useful Post:
hoanglan22 (03-27-2019)
Old 03-28-2019   #411
laongoandong
R6 Đệ Nhất Cao Thủ
 
laongoandong's Avatar
 
Join Date: Mar 2007
Location: Cửi trên đầu mấy con ḅ đỏ.Hang Bắc Bó
Posts: 2,148
Thanks: 2,437
Thanked 4,245 Times in 1,736 Posts
Mentioned: 19 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 904 Post(s)
Rep Power: 21
laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7
laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7laongoandong Reputation Uy Tín Level 7
Default Kỷ vật

Em hỏi anh bao giờ trở lại,
Xin trả lời mai mốt anh về.
Anh trở về không bằng áo hoa, mũ đỏ,
Anh trở về không bằng huy chương chiến thắng,
Anh trở về trong chiều hoang, chiều nắng
Trong ḥm gỗ hay trên chiếc băng ca,
Anh trở về nằm giữa những ṿng hoa,
Những ṿng hoa chan hoà nước mắt
Anh gửi về cho Em một vài kỷ vật,
Đây chiếc nón sắt xuyên mấy lỗ đạn thù,
Nó đă từng che nắng che mưa,
Đă từng hứng cho anh giọt nước,
Chiều dừng quân nơi địa đầu lạnh buốt,
Nấu vội vàng trong đó nắm cơm khô.
Anh gởi cho Em một tấm poncho
Đă rách nát theo h́nh hài năm tháng,
Lều dă chiến trong chiều hoang cháy nắng,
Che cơn mưa, gió lạnh buổi giao mùa,
Làm chiếc vơng nằm nh́n đời lính đong đưa,
Và… khi anh chết cũng poncho tẩm liệm.
Nay anh gửi cho Em làm kỷ niệm,
Nhận không Em t́nh lính chút này đây,
T́nh lính đơn sơ v́ chinh chiến kéo dài.
Nhưng t́nh lính chỉ lạt phai,
Khi h́nh hài và con tim biến thể.

Nguyễn Hữu Nghị 1969
laongoandong_is_offline   Reply With Quote
The Following 3 Users Say Thank You to laongoandong For This Useful Post:
Đôla Trăm (04-05-2019), baolunbeau (03-29-2019), hoanglan22 (03-29-2019)
Old 03-29-2019   #412
dalat47
R6 Đệ Nhất Cao Thủ
 
dalat47's Avatar
 
Join Date: Nov 2010
Posts: 4,996
Thanks: 1,117
Thanked 678 Times in 309 Posts
Mentioned: 2 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 71 Post(s)
Rep Power: 18
dalat47 Reputation Uy Tín Level 6
dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6
Default


DINH ĐỘC LẬP Tiếng Súng Cuối Cùng

Ba cái ly thủy tinh trong suốt lung lửng rượu vang, chạm nhau kêu lách cách, chúc mừng, chúc mừng ngày bọn ḿnh tái ngộ, tôi nh́n qua khung cửa sổ cảnh ba người đàn ông ngồi bệt dưới đất, bao quanh chai rượu và đĩa mồi, h́nh ảnh quá quen thuộc. Tôi đoán ngay, ngày xưa họ là lính trong Quân lực Việt Nam Cộng Hoà. Như để xác nhận sự suy đoán của tôi là đúng, người trẻ tuổi nhất trong bọn cất giọng :

-Hai ông có công nhận không? Sư đoàn 18 của bọn ḿnh, lấy một chọi mười, đă đánh một trận oanh oanh liệt liệt. Tôi cho đó là trận đánh cuối cùng, trận đánh để đời của Quân lực Việt Nam Cộng Hoà.

Người bận áo jacket đen, tay nâng ly rượu ậm ự.

-Tôi biết chứ, chuyện rơ như ban ngày, ḿnh khen ḿnh có khác ǵ mẹ hát con khen hay, hăy quên ḿnh t́m những cái hay cái đẹp của người khác. Chẳng hạn sáng ngày ba mươi tháng tư, khoảng sáu giờ sáng tại ngă tư Bảy Hiền, Biệt Kích 81 vẫn c̣n chiến đấu, tiêu diệt thêm mấy chiếc T54 của vc. Họ chỉ thực sự buông súng khi nghe lịnh kêu gọi đầu hàng trên đài phát thanh Saigon. Biệt Kích 81 bị bức tử và họ đă chết trong hào hùng.

Người già nhất, với gương mặt đầy đặn phúc hậu, cuốn ḿnh trong chiếc áo nỉ dàỵ cộm, uống thêm một hớp rượu rồi mới bắt đầu lên tiếng:

-Mấy anh bạn à, cũng sáng ngày ba mươi tháng tư, nếu tôi nhớ không lầm lực lượng Nhảy Dù đă bắn hạ thêm mấy chiếc T54 tại Lăng Cha Cả trước khi gạt lệ giă từ vũ khí, lột bỏ quân phục để đi vào lịch sử.

Ông ta ngừng nói, lần trong cái bị da nhỏ lấy ra một ít thuốc rời nhồi vô cái tẩu. Ánh lửa của que diêm bùng sáng trong đêm, soi rơ mái tóc dài lấm tấm bạc. Trông ông ta giống như một nghệ sĩ hơn là lính.

Tôi biết rằng ba người nọ, mỗi người nh́n ngày lịch sử ba mươi tháng tư qua góc cạnh của ḿnh. Mỗi người nắm trong tay một mảnh puzzle, vẫn c̣n hàng trăm, hàng ngàn mảnh như vậy nữa đă thất lạc đâu đó. Nếu như ḿnh có đủ, ráp lại, sẽ có được bức tranh toàn mỹ của ngày ba mươi tháng tư.

Tôi nghĩ đến mảnh puzzle trong tay của ḿnh: Dinh Độc Lập với những tiếng súng cuối cùng.

***

Tốt nghiệp trường Bộ Binh Thủ Đức khi vừa hai mươi tuổi, ba lô lên vai, tôi tŕnh diện đơn vị mới: Tiểu khu Darlac.

Suốt thời gian thụ huấn trong quân trường, tôi chỉ mong cho mau đến ngày măn khóa để xin đi Nhảỵ Dù. Thật ḷng mà nói tôi hơi nhát gan, ngại gian khổ và cũng sợ chết, thế nhưng bộ đồ rằn ri, thêm cái mũ nồi màu huyết dụ quá sức hấp dẫn đối với tôi. Ḷng ham muốn vẻ đẹp bên ngoài đă thắng được con thỏ chết nhát trong tôi. Tôi lén mua sẵn bộ đồ dù, giấu tận đáy túi quân trang chỉ chờ ngày măn khoá sẽ t́nh nguyện đi Nhảy Dù. Bộ đồ như một chứng tích của ước mơ, ước mơ không bao giờ thành sự thật v́ khoá của tôi gần hai ngàn sinh viên sĩ quan, Nhảy Dù chỉ chọn mười sáu người. Tôi hơi thấp và nhỏ con, đó có thể là lư do tôi không được chọn.

Tôi đến Ban Mê Thuột trong bộ đồ trận của bộ binh với chiếc mũ lưỡi trai trên đầu. Mặc dù Ban Mê Thuột là thủ phủ của cao nguyên, nhưng tôi vẫn thường nghe người ta nói với nhau rằng, thành phố ǵ mà Buồn Muôn Thuở, mùa nắng Bụi Mù Trời, mùa mưa Bùn Một Tấc. Bước chân xuống phi trường Phụng Dực, tôi được chào đón ngay bằng những cơn gió với cát bụi đỏ trời và cái nóng âm ẩm, oi nồng của tháng tư.

Sau hơn bốn tuần chờ đợi ở Hội quán sĩ quan, tôi nhận được sự vụ lệnh về chi khu LOK.

Trung sĩ Bé pḥng nhân viên của tiểu khu, đưa sự vụ lệnh cho tôi kèm theo câu nói đầy ái ngại:

-Tôi biết, chuẩn úy chẳng có gốc gác ǵ trong quân đội.

-Sao trung sĩ biết ?

-Chỗ của ông sắp đến là địa ngục trần gian, lưu đày biệt xứ, người có gốc ai mà đến đó.

-Chỗ đó có ǵ mà ghê vậy?

-À … nó là một quận lỵ nhỏ xíu với vài chục gia đ́nh người Kinh, bị cô lập hoàn toàn, không có đường bộ để vô ra. Con đường duy nhất để đến LOK là trực thăng của cố vấn Mỹ, nhưng đó không phải là chuyện quan trọng, người ta gọi là đi đày v́ ở đó tuần nào cũng lănh hàng chục trận pháo kích.

-Bộ không có hầm chống pháo kích hay sao?

-Có chứ, súng cối tám mươi hai ly của Việt Cộng không phá nổi hầm chống pháo kích ở LOK, nhưng với sơn pháo th́ thua, trời kêu ai nấy dạ.

-Sơn pháo là súng ǵ?

-Tới nơi ông sẽ rơ, mà thôi, tôi có chuyện này muốn nói riêng với chuẩn úy.

-Chuyện ǵ vậy?

Trung sĩ Bé kê miệng gần tai của tôi:

-Ông đừng tŕnh diện đơn vị liền, ở Ban Mê Thuột chơi năm mười ngày rồi đi, xuống điạ ngục chẳng có ǵ phải gấp gáp, không ai nỡ la mắng, kư củ khi sĩ quan tŕnh diện trễ. Xa mặt trời cũng có cái lợi đó chuẩn úy.

Ngừng lại một chút như đợi cho tôi hiểu rơ vấn đề sau đó trung sĩ Bé thong thả tiếp:

-Ở tiểu khu này người ta thường nói: “Mặt trời không bao giờ rọi tới LOK”, cứ từ từ mà đi. Chúc chuẩn úy lên đường b́nh an.

Theo lời dặn của trung sĩ Bé, tôi lặn một hơi mười ngày, sau đó mới tà tà theo trực thăng của cố vấn Mỹ đến đơn vị.

Trước mặt tôi là Bộ chỉ huy tiểu đoàn. Tôi đi dọc theo dăy nhà tôn vách ván, pḥng nào cũng trống không, tôn lợp mái nhà tấm nào cũng vài chục lỗ thủng do miểng pháo kích. Ánh nắng mặt trời xuyên qua những lỗ thủng, chiếu xuống thành muôn ngàn sợi nắng vàng kẻ song song làm tôi hoa cả mắt. Nh́n quanh không một bóng người thêm vào cái im ắng của buổi trưa hè oi bức, khiến tôi có cảm tưởng là ḿnh đang ở trong một vùng đất chết.

Tôi đi hết dăy nhà, ṿng sang bên hông. Dưới bóng mát của hai gốc cây rừng, một ông chuẩn úy (một trăm phần trăm là huynh trưởng của tôi) mặt mày đen sạm, râu ria xồm xoàm, tóc dài quá mang tai nằm đu đưa trên chiêc vơng, taỵ cầm lon bia Mỹ, dưới đất thêm vài cái lon không nằm lăn lóc.

-Mới ra trường?

Giọng nói nhừa nhựa đầy men bia, câu hỏi trống không nhưng tôi biết dành cho tôi, v́ tôi là người duy nhất đứng trước mặt ông ta.

-Vâng, tôi mới ra trường. Xin hỏi chuẩn úy, Bộ chỉ huy tiểu đoàn ở đâu?

-Tôi là Ḥa, chuẩn úy Ḥa. Hai giờ chiều rồi ai mà làm việc nữa, ngồi xuống đây làm vài lon, bia Mỹ mà không uống, phí cả cuộc đời.

-Ở chốn khỉ ho c̣ gáy này làm sao chuẩn úy có bia Mỹ để uống?

-Cái bọn cố vấn Mỹ, khi có việc cần nhờ vả ǵ ḿnh bọn nó lại vác qua cho vài thùng bia, gọi là có qua có lại ấy mà.

-Thế bọn ḿnh làm ǵ ở đây?

-Làm ǵ tôi cũng chả biết, lính cũng giống như thiên lôi, cấp trên sai đâu ḿnh đánh đó, nói vậy chứ thiên lôi coi bộ c̣n sung sướng hơn bọn ḿnh, chỉ làm việc vào những ngày mưa mà thôi. Lính tráng bọn ḿnh bất kể mưa, nắng, đêm, ngày cày đủ.

Đang nói chuyện ngon lành đột nhiên chuẩn úy Ḥa im bặt, ông ta đứng lên lục lọi khắp mọi túi quần như muốn t́m cái ǵ đó.

Tôi đưa chuẩn úy Ḥa gói thuốc Lucky c̣n non một nửa.

-Ông giữ lấy mà hút, tôi c̣n nguyên một cây trong ba lô.

Chuẩn úy Ḥa vừa đốt thuốc vừa nói.

-Ngày xưa, đây là căn cứ Lực Lượng Đặc Biệt với một tiểu đoàn Biệt Kích Biên Pḥng trấn giữ. Khi Mỹ rút, họ bàn giao căn cứ này cho tiểu khu, thế là tiểu đoàn của ḿnh có công ăn việc làm, nằm cố thủ ở đây đợi pháo kích.

-Cho tôi hỏi ông một câu. Ông để tóc dài như vậy không bị phạt sao?

-Ông này chỉ được cái vớ vẩn, năy giờ ông hỏi tôi bao nhiêu câu rồi? Ở đây có tất cả ba sĩ quan người Kinh, mỗi người một đại đội, nay có thêm ông nữa là bốn, chắc ông sẽ về đại đội một. Tất cả đại đội trưởng của bốn đại đội đều là người Thượng, trong đó có một ông là Fulro đầu thú. Họ chấm tọa độ điểm đứng c̣n chưa xong, hơi đâu mà lo đến quân phong với quân kỷ.

Ngửa cổ nốc cạn lon bia, chuẩn úy Ḥa nói tiếp :

-Chiều rồi, xuống hầm của tôi kiếm chút cơm dằn bụng, xong đâu đấy tôi c̣n phải đi lo chuyện pḥng thủ ban đêm. Ông nên nhớ núi rừng cao nguyên đêm xuống rất lẹ, chưa kịp làm ǵ trời đă tối thui cho mà xem.

-Hầm ở đâu?

-Ngay đây thôi, nguyên tắc căn bản ở đây là, muốn làm ǵ cũng được nhưng luôn luôn cách miệng hầm không quá mười thước.

-Tại sao vậy?

-Khi nghe tiếng đạn pháo đầu tiên của địch đề pa, ḿnh chỉ có tối đa năm giây là phải ở dưới hầm, trễ hơn là bể gáo.

Đưa tay chỉ vào cuối hầm chuẩn úy Ḥa nói:

-Đêm nay ông ngủ tạm nơi chiếc ghế bố đàng kia.

Nh́n vào góc hầm tối thui như cái hũ nút, tôi chợt hiểu, hóa ra “Mặt trời không bao giờ rọi tới LOK” có nghĩa là ở dưới hầm, chỉ có vậy mà trung sĩ Bé c̣n bày đặt chơi chữ. Đang ṃ mẫm đi vào góc hầm chợt tiếng của chuẩn úy Ḥa nhắc tôi :

-Nếu có pháo kích ông nhớ đội nón sắt, mang súng M16 đứng giữ cửa hầm, bất cứ ai chạy trên mặt đất ông cứ bắn thoải mái.

-Làm sao phân biệt được địch và bạn?

-Lính ḿnh chỉ di chuyển dưới giao thông hào, trên mặt đất là vc. Nói vậy thôi chứ ông đùng lo, đó là trường hợp căn cứ bị tràn ngập.

***

Chuẩn úy Trần văn Đạt, số quân ….. tŕnh diện đại úy.

-Ông mới ra trường mà đă bày đặt ba gai phải không? Tới đây từ hôm qua sao hôm nay mới tŕnh diện?

-Thưa đại úy, hôm qua tôi đi qua văn pḥng của Bộ chỉ huy không thấy ai làm việc hết.

-Làm việc ở đó để ăn pháo rồi chết à. Tất cả mọi người ở đây đều ăn, ngủ, làm việc dưới hầm ông hiểu chưa?

-Thưa đại úy tôi có gặp chuẩn úy Ḥa, ông ấy bảo để mai hăy tŕnh diện.

Vung tay đập bàn cái rầm, vị đại úy gằn giọng:

-Tôi là tiểu đoàn trưởng hay chuẩn úy Ḥa là tiểu đoàn trưởng?

-Thưa đại úy, ông là tiểu đoàn trưởng.

-Trung sĩ Kim đâu? Đưa ông chuẩn úy này về đại đội một, mà thôi chở ông ấy ra tiền đồn luôn.

Quay qua nh́n tôi, vị đại úy nói tiếp:

-Ồng ra nằm tiền đồn, một tháng sau tôi sẽ điều ông về đại đội. Ông đi ngay lập tức, tôi không muốn thấy mặt ông ở đây.

Theo chân trung sĩ Kim, tôi rời hầm chỉ huy mà ḷng đầy khoan khoái. Tôi cười thầm trong bụng, lặn một hơi mười ngày không mắng một câu, không kư một củ, không la một tiếng. Trong khi chỉ trễ chút xíu lại đày đi tiền đồn, đă xuống địa ngục rồi tầng đầu hay tầng cuối cũng là địa ngục mà thôi, đang miên man suy nghĩ…

-Chuẩn Úy à, ông làm thằng em kẹt theo rồi.

-Sao vậy?

-Từ đây ra tiền đồn, tám cây số đường rừng quanh co khúc khuỷu với hàng ngàn cái ổ gà, cái nào cái nấy to như cái thúng, không biết mấy ngày qua Việt Cộng có chôn ḿn không? Nếu bọn họ gài ḿn, ông và tôi kể như chết chắc.

-Đại úy Châu vừa mới hù tôi xong, bây giờ đến ông phải không?

-Chuẩn úy mới tới nên không biết đó thôi, trong ṿng một năm, bốn chiếc xe, vừa GMC, vừa Jeep của chi khu bị trúng ḿn, thêm hai xe đ̣ dân sự với hơn năm mươi thường dân vừa Kinh, vừa Thượng, vừa đàn bà, vừa trẻ em bị chết. Từ đó đến nay xe cộ không được phép di chuyển, mà dù có cho cũng chẳng ai dám đi. Đường bộ từ Ban Mê Thuột vào bị đắp mô, đóng chốt, rồi bỏ phế, mỗi khi cần chuyển quân hoặc tiếp tế, phải hành quân mở đường và ḍ ḿn trước đă.

Tôi quẳng cái ba lô lên xe Dodge 4×4 trèo lên ghế trưởng xa mà ḷng đầy ngao ngán, than thầm cho cái số con rệp của ḿnh. Những ǵ trung sĩ Bé ở pḥng nhân viên tiểu khu nói với tôi hầu như là đúng hết, chỉ thiếu một điều ông ta không nói đến là: ḿn.

Tiếng động cơ của xe Dodge nổ gịn, xe lăn bánh chầm chậm ra cổng của căn cứ rồi đột nhiên ngừng lại.

-Chuẩn úy, tôi có chuyện muốn đề nghị với ông.

-Chuyện ǵ?

-Tôi nghi quá, linh tính báo cho tôi biết có sự chẳng lành. Không ḍ ḿn mà đi ra tiền đồn thế nào cũng dính ḿn, mà ḿn chống chiến xa chứ chẳng phải chơi đâu. Xe tăng c̣n nát bét huống hồ ǵ cái xe Dodge nhỏ xíu này.

-Làm như có một ḿnh trung sĩ biết sợ chết, tôi cũng sợ thấy mẹ.

-Hay là để tôi mượn xe Honda chở ông ra tiền đồn, đi xe hai bánh là an toàn trên xa lộ, ḿnh có thể lách được không sợ ổ gà, v́ ổ gà chính là chỗ vc chôn ḿn.

-Sao mày không nói sớm? – V́ mừng quá tôi kêu trung sĩ Kim bằng mày, quên giữ ǵn cách ăn nói lịch sự, xưng hô theo cấp bậc.

***

Tiền đồn nằm trên đỉnh đồi sót, khá cao với hàng chục lớp kẽm gai bao bọc, một con đường ṃn nhỏ cong quẹo, uốn lượn theo sườn đồi dần lên đỉnh.

Đón tôi dưới chân đồi là hai binh sĩ, súng đạn đầy người, họ đứng nghiêm chào tôi rồi nói:

-Bọn em được lịnh xuống đón chuẩn úy.

Theo chân hai người lính, tôi cứ từ từ vừa đi vừa ngắm cảnh, tiện thể quan sát cách pḥng thủ của đồn. Những vỏ lon bia, vỏ lon thịt hộp treo lửng lơ trên những lớp hàng rào kẽm gai, thỉnh thoảng chạm vào nhau kêu lẻng kẻng khi có cơn gió nhẹ thoáng qua, tiếng kêu như nhắc nhở cho tôi biết là ḿnh đang ở trong một tiền đồn nơi biên giới, xa thật là xa, xa lắc xa lơ, xa hẳn xă hội loài người.

Khi lên tới nơi tôi mới giật ḿnh hoảng hốt, mồ hôi ướt như tắm không biết tại leo núi hay v́ sợ. Chỉ có hai binh sĩ đón tôi là người Kinh c̣n tất cả là người Thượng. Quân trường có bao giờ dạy tôi cách chỉ huy người Thượng đâu. Những binh sĩ này trước kia là Biệt Kích Biên Pḥng, lính không có số quân, lănh lương của Mỹ. Khi các trại Lực Lượng Đặc Biệt giải tán, đổi thành Biệt Động Quân biên pḥng, họ đào ngũ gia nhập Địa Phương Quân.

Tôi đang đứng ngay trên đỉnh đồi, nh́n quanh môt ṿng cả một thung lũng bao la bát ngát, xung quanh là núi rừng bao bọc, cây liền cây, núi liền núi, cao ngút từng mây. Bề ngang thung lũng ước chừng năm cây số, bề dài khoảng hai mươi cây số khiến tôi nhớ đến kích thước của thung lũng Điện Biên Phủ. Ngày xưa quân đội Pháp pḥng thủ Điện Biên Phủ với khoảng vài chục ngàn quân, cộng thêm phi cơ, chiến xa và đại bác, đă bị thất thủ. Giờ đây, tôi pḥng thủ cái tiền đồn bé tí ti với độ hơn chục người lính, coi bộ cuộc đời của ḿnh không được khá cho lắm. Tôi đă đi đến tận cùng của trái đất, đă xuống tới tầng chót của địa ngục, từ đỉnh của tiền đồn quay một ṿng ba trăm sáu chục độ không một mái nhà, không một bóng người, đây là khu oanh kích tự do.

Tôi tập họp trung đội, trung sĩ nhất trung đội trưởng báo cáo quân số, chỉ vẻn vẹn hai mươi hai người. Nghe cũng an ủi được phần nào, hai mươi hai người dù sao cũng nhiều hơn con số mà tôi ước đoán. Súng cộng đồng trong đồn gồm có hai đại liên M60, hai súng cối 81 ly, đạn dược đầy đủ nếu không muốn nói là dư thừa. Sau khi t́m hiểu cách bố trí pḥng thủ của tiền đôn, tôi kêu mấy tay xạ thủ súng cối, là người Thượng nhưng họ nói và nghe được tiếng Việt tuy không rành lắm.

-Các ông có thấy cây cổ thụ ở ngoài xa, dưới chân đèo hay không?

-Thấy chớ.

-Điều chỉnh tác xạ, nhắm vào cây cổ thụ bắn cho tôi vài quả.

-Tuân lệnh.

Sau một hồi loay hoay tính toán về khoảng cách, cao độ, thuốc bổi, bốn viên đạn 81 ly thoát ra khỏi ṇng súng hướng về phía cây cổ thụ. Tôi đang dùng ống ḍm quan sát mục tiêu, bất chợt ngựời hạ sĩ truyền tin vác máy PRC25 chạy ào đến, đưa ống liên hợp cho tôi.

-Đại úy tiểu đoàn trưởng trên máy, muốn nói chuyện với chuẩn úy.

-Cải cách, Ủng hộ, Đống đa.

-Ông dẹp mẹ nó mấy cái chữ ngụy hóa tào lao đó đi được không? Đang làm ǵ ngoài đó?

-Thưa đại úy, tôi đang điều chỉnh tác xạ súng cối tám mươi mốt ly.

Tiếng của đại úy tiểu đoàn trưởng gằn giọng trong máy:

-Dạ thưa ông chuẩn úy, ông muốn điều chỉnh tác xạ th́ kệ ông nhưng trước khi bắn ông phải báo cáo về căn cứ, ông có biết tất cả mọi người ở đây khi nghe súng cối đề pa là xuống hầm hết hay không? Họ đang báo động là vc pháo kích. Tôi chỉ tiếc là không c̣n chỗ nào nữa để đưa ông đi, không lẽ lệnh cho ông dẫn vài thằng lính, ôm lựu đạn đi kích ở chân đèo?

Ngừng một chút như để dằn cơn giận (tôi đoán như vậy), đại úy tiểu đoàn trưởng rên rỉ.

-Chuẩn úy ơi là chuẩn úy, ông làm ơn quên cái quân trường của ông được không? Đợi ông tính toán xong xuôi, bắn được một viên đạn súng cối, tụi vc đă tràn ngập mẹ nó cái đồn của ông rồi.

***

Măn hạn trấn thủ lưu đồn, tôi được gọi trở về căn cứ. Chuẩn úy Ḥa đă chuẩn bị sẵn một bữa tiệc thịnh soạn với đủ món ngon để đón người về từ đỉnh núi. Một nồi canh rau muống nấu với tôm khô trong đó có thêm mấy trái cà chua đỏ tươi, cá lóc kho tiêu, một đĩa trứng chiên. Hơn một tháng ở tiền đồn chỉ toàn cá khô, thịt hộp, cơm sấy và rau rừng gồm đủ mọi thứ lá, từ đăng đắng, nhân nhẩn đến chua chua, giờ đây được ăn canh rau muống, quả thật đây là thứ rau ngon nhất trần đời. Cơm nước xong xuôi lại đến màn cà phê phin với sữa đặc có đường hiệu ông Thọ đàng hoàng, mùi cà phê thơm lừng, vị ngọt của đường, chút béo của sữa, ḥa với cái đăng đắng của cà phê mới hớp một ngụm đă thấy sảng khoái cả tâm thần, bao nhiêu là mệt mỏi khổ cực biến đi đâu mất.

Bum..bum..bum.

-Pháo kích, pháo kích.

Tiếng la của ai đó từ bên ngoài vọng vào, âm vang chưa kịp dứt tôi đă nghe.

Ảm..ầm..ầm.

Không biết bao nhiêu là trái đạn súng cối 82 lỵ tới tấp thi nhau nổ, những tiếng nổ liên tiếp kéo dài liên tu bất tận. H́nh như có một trái 82 ly rơi trúng ngay nóc hầm, tôi cảm nhận được sự rung chuyển khác thường của mặt đất, bụi từ trên nóc hầm lă chă rơi xuống mù mịt căn hầm khiến tôi tưởng như ḿnh đang đứng trong một con tàu lắc lư, chao đảo, ngả nghiêng trong cơn băo tố. Lần đầu tiên trong cuộc đời, thật sự với chiến trường, đứng trước mũi tên ḥn đạn, thấy được cái chết sừng sững trước mắt, tôi lặng người đi v́ sợ hăi, hoảng hốt th́ đúng hơn. Khi đạn pháo bắt đầu thưa dần, tôi mới b́nh tỉnh trở lại. Trời đánh tránh bừa ăn, nh́n ly cà phê váng bụi, tiếc của trời tôi bưng lên ực một hơi, cà phê thoang thoảng mùi con gián chết. Tôi vơ vội cây súng M16 cùng với chuẩn úy Ḥa chạy ra giao thông hào.

Lúc này, hai khẩu đại bác 105 ly của căn cứ bắt đầu phản pháo, đạn 105 ly vụt đi, chưa biết có trúng được nơi vc đặt súng hay không nhưng âm thanh của nó nghe thật là phấn chấn, đă cái lỗ tai.

Lại đến đợt pháo thứ hai, lần này ít hơn chỉ độ vài chục trái. Người lính đứng bên cạnh tôi nói:

-Không sao đâu chuẩn úy, ở đây pháo ban ngày, không sợ cái màn “tiền pháo hậu xung” lát nữa lên dọn dẹp là xong chuyện, coi như không có ǵ xảy ra.

-Ha sĩ ở đây bao lâu rồi?

-Gần một năm, lúc đầu khi mới tới đây sợ pháo kích quá sức, riết rồi thành quen đâm ra lờn, có pháo cũng như không. Mà nè, làm một điếu thuốc cho ấm phổi đi chuẩn úy.

-Làm th́ làm, sợ ǵ.

Đang say sưa tán gẫu, tôi bỗng giật ḿnh.

-Chuẩn úy Đạt, có lịnh gọi ông đi tŕnh diện.

Tôi vội vàng đi qua hầm của bộ chỉ huy. Trên đường đi, tôi t́nh cờ gặp một người lính nằm ḅ càn dưới đất, chân mang đôi giày bốt đờ sô to quá khổ so với thân h́nh của ông ta. Ông đang dùng lưỡi lê để đào một trái đạn súng cối 82 ly chưa nổ.. Khi moi được một nhúm đất, ông ta dùng tay gạt nhẹ qua một bên rồi lại đào tiếp, khi đào được phân nửa trái đạn, cái đuôi viên đạn súng cối đă hiện nguyên h́nh, bất ngờ người lính rút hai tay lại xoa vào nhau rôi nói một ḿnh “hăy c̣n nóng”.

-Anh đang làm ǵ vậy? Tôi hỏi.

Quay đầu nh́n tôi, người lính nói:

-Đào đem đi dụt, chuẩn úy.

Giọng nói của người miền Nam chứa đầy chơn chất, thoải mái, nghe sao lạc loài xa lạ, bởi v́ đa phần lính ở cao nguyên thường là dân gốc miền Trung. Tôi đoán là anh ta ở trong toán tháo gỡ đạn dược. Không muốn hỏi nhiều khi anh ta đang thi hành công vụ, tôi lặng lẽ quan sát hiện trường. Nh́n gương mặt của anh ta đỏ gay đỏ gắt, mồ hôi nhễ nhăi chảy dọc theo hai bên thái dương, nh́n trái đạn c̣n nóng hổi, tôi suy nghĩ một chút rồi lẹ làng dọt mau mau cho được việc, đứng đó lạng quạng lỡ trái đạn nổ bất th́nh ĺnh, ḿnh bị chết lây lảng nhách.

Tôi tŕnh diện trung úy đại đội trưởng, ông ta là người Thượng nhưng nói tiếng Kinh khá sơi.

-Chuẩn úy sẽ là trung đội trưởng trung đội một. Ông đi gặp hạ sĩ quan tiếp liệu lănh địa bàn, bản đồ và vật dụng cần thiết. Hôm nay đại đội của…

Ầm…chỉ một tiếng nổ vang lên từ bên ngoài,

Trung úy đại đội trưởng nghiêng đầu như nghe ngóng rồi hỏi.

-Cái ǵ nổ vậy?

-Trung úy có muốn tôi ra coi không?

-Thôi kệ nó đi, hôm nay đại đội của ḿnh đi hành qụân bảy ngày, mục tiêu là lục soát vùng vc đặt súng cối, ông về chuẩn bị.

Trên đường về, tôi thấy mấy người lính quân y bu quanh xác một người lính không đầu với mảnh h́nh hài nhầy nhụa nát tan. Nh́n xuống đôi giày bốt đờ sô to quá khổ, tôi biết anh ta là ai rồi. Mới nói chuyện với tôi đó mà, cuộc sống phù du, sống đó rồi chết đó, dễ dàng như chuyện uống miếng nước, ăn chén cơm, hút điếu thuốc.

***

Trung đội phó báo cáo quân số của trung đội, tôi kiểm soát lại cấp số đạn và bảy ngày lương khô của binh sĩ. Trong lúc tôi đang dùng viết ch́ mỡ khoanh vùng đỉnh núi, chỉ cho trung sĩ nhất trung đội phó mục tiêu của cuộc hành quân.

-Chuẩn úy, em là Năm Thẹo, ông đưa hết đồ đạc cá nhân của ông em mang cho. Từ đây về sau ông thầy cứ yên tâm, mọi chuyện đă có Năm Thẹo lo hết.

Tôi nh́n anh binh nh́ đang đứng trước mặt, trạc tuổi tôi nhưng thân h́nh to lớn kềnh càng, tóc quăn, da mặt ngăm ngăm đen với đôi mắt sáng quắc, thoạt nh́n đă thấy rơ cái ngang tàng ngạo nghễ trong con người của anh ta. Một vết thẹo dài chạy dọc theo bên má trái từ chân mày đến cằm, vết thẹo làm tăng thêm phần ĺ lợm, bụi đời trên gương mặt của Năm Thẹo. Thật sự mà nói nếu không nhờ vào bộ đồ lính với cặp lon chuẩn úy nơi cổ áo, có cho kẹo tôi cũng không dám nh́n anh ta. Tôi lấy gân, gồng ḿnh hỏi:

-Ngày xưa em ở đâu?

-Dạ, Tôn Đản, Khánh Hội ông thầy.

-Có phải du đăng không đó?

Năm Thẹo chắt lưỡi, găi đầu.

-Dạ, cũng có dính líu chút ít.

-Năm Thẹo nè.

-Có ǵ chuẩn úy.

-Mày vén áo lên tao coi, c̣n bốn cái thẹo nữa ở đâu?

-Ông thầy ơi, một cái thẹo trên mặt, thêm hai cái xương sườn găy khi bị du đăng Cầu Muối thanh toán khiến em nằm nhà thương cả tháng trời, nếu lănh thêm bốn cái thẹo nữa chắc em chết từ cái đời nào rồi. Em tên Năm, v́ có cái thẹo trên mặt nên bạn bè gọi là Năm Thẹo, riết rồi chết tên luôn.

Tôi chọn NămThẹo làm đệ tử và biết rằng kể từ đây mạng sống của tôi và Năm Thẹo sẽ buộc chặt lấy nhau. Tôi cần đến sự giúp đỡ của Năm Thẹo trong khi đi hành quân. Ngược lại chưa hẳn Năm Thẹo cần đến sự bao che của tôi.

Sau hai ngày leo núi, tối ngày thứ ba đại đội đóng quân trên đỉnh núi với thế đất h́nh yên ngựa, chuẩn bị sáng hôm sau sẽ lục soát đỉnh núi bên cạnh, nơi vc đặt súng cối.

Suốt đêm, trên đỉnh núi cao vời vợi, tôi nằm một ḿnh trên chiếc vơng nghe gió hú, từng hồi, từng cơn, tiếng gió hú nghe như từ cơi âm vọng về lạnh lùng đến rợn gáy.

Năm Thẹo bất chợt nói với tôi, giọng nói nhỏ như là tiếng muỗi kêu.

-Ông thầy, lần đầu nghe gió hú phải không?

-Ừ, nghe nó rờn rợn làm sao ấy.

-Nghe riết rồi cũng quen thôi ông thầy à, gắng ngủ đi, lấy sức mai c̣n lội tiếp.

Mờ sáng ngày thứ tư, khi sương mù c̣n bao phủ dày đặc trên đỉnh núi, tôi dẫn trung đội một đi đầu tiến đến mục tiêu. Tiểu đội một báo cáo có nhiều đường ṃn, họ tránh không dùng đường ṃn v́ sợ ḿn bẫy. Khi trung đội của tôi đă chiếm đóng mục tiêu, bố trí pḥng thủ xong, ba trung đội c̣n lại lần lượt đến. Lịnh của đại đội trưởng cho các trung đội bung rộng ra để lục soát, t́m nơi chôn giấu súng cối và đạn.

Ầm …ầm..

Hai tiếng nổ liên tục, tôi biết có chuyện chẳng lành. Qua máy PRC 25, trung đội ba báo cáo với đại đội trưởng, hai binh sĩ chết, hai bị thương do ḿn vc gài lại. Cùng lúc đó tôi nhận được lịnh dùng ḿn phá rừng, dọn băi đáp cho trực thăng tải thương.

Sau gần hai tiếng đồng hồ làm việc cật lực, chúng tôi phát quang được một khoảng trống khá rộng đủ chỗ cho trực thăng sà xuống bốc người.

Vẫn biết rằng “Xưa nay chinh chiến mấy ai về”, bài Lương Châu Từ c̣n đó nhưng khi nh́n hai xác chết được cuốn gọn trong tấm poncho, đầu đuôi cột chặt, thêm phiếu tải thương cột bên hông khiến tôi nghĩ đến chuyện da ngựa bọc thây tưởng chỉ có trong điển tích của Tàu, giờ đây nó ngay trước mắt ḿnh. Những ngày đầu vào lính, khi lănh quân trang có thêm cái poncho, tôi chỉ nghĩ là nó dùng để che mưa, không biết được công dụng khác là dùng như tấm da ngựa để bọc thây khi chết. Tôi nói với Năm Thẹo:

-Nếu tao có phải cuộn ḿnh trong tấm poncho, mày làm ơn nhắn lại với ba má của tao là: “Tao thương ông bà”, chỉ có thế thôi.

***

Hai đại đội pḥng thủ căn cứ, hai đại đội hành quân di động tiêu diệt địch ở bên ngoài, có nghĩa là cứ lội mười lăm ngày trong rừng, sau đó về pḥng thủ căn cứ dưỡng quân mười lăm ngày.

Một năm rưỡi trôi qua, một năm rười dăi nắng dầm mưa, hít thở cái lạnh lẽo của cao nguyên, cơm chỉ là gạo sấy thịt hộp, nước có suối cạn trong rừng, đụng độ với địch năm bảy lần, tôi lănh được hai cái huy chương, cộng thêm cái biệt danh “ Đạt Húc”.

Ngày tôi lên chức thiếu úy cũng là lúc thực thụ nắm đại đội trưởng, cũng ăn tục nói phét như điên, chửi thề uống rượu như máy. Tôi là đại đội trưởng sáng giá nhứt của tiểu đoàn, là cánh tay mặt của tiểu đoàn trưởng, ông ta coi tôi như thằng em nhỏ, t́nh thân giữa ông và tôi là cái t́nh nửa nhà binh nửa là người anh lớn lo cho thằng em.

Tôi tưởng rằng cuộc đời của ḿnh sẽ cứ như vậy mà đi qua, không ngờ có một ngày đặc biệt khiến tôi nhớ măi suốt đời, ngày mà cuộc đời lính của tôi bước sang khúc quanh mới. Hôm ấy, tôi với tiểu đoàn trưởng cùng vài người lính trong tiểu đoàn uống rượu tiêu sầu, ở chốn thâm sơn cùng cốc này ngoài rượu ra c̣n có ǵ để mà giải sầu đâu? Sau vài ly xây chừng, tôi hỏi đại úy:

-Ngày mới ra trường khi tŕnh diện, tại sao ông giận dữ đày tôi đi tiền đồn?

-Có ǵ đâu, tao không thích chuẩn úy Ḥa v́ nó đánh đấm chẳng ra cái con mẹ ǵ, đă vậy suốt ngày cứ say sưa. Chú mày mới chân ướt chân ráo đến đây đă có vẻ muốn theo chân chuẩn úy Ḥa, cho nên tao đày đi tiền đồn cho bỏ ghét.

-Nếu lúc đó trên đường ra tiền đồn, xe Dodge bị trúng ḿn nát bét th́ sao?

-Chú mày nhắc tao mới nhớ. Sau khi chú mày đi rồi tao mới hết hồn, trong lúc nóng giận tao quên mất chuyện ḿn gài đầy đường. Đang c̣n bực bội chưa hết, tiếp theo chuyện chú mày lại điều chỉnh tác xạ súng cối khiến tao giận cành hông, vc pháo kích vào căn cứ là chuyện thường t́nh, đàng này phe ta pháo kích phe ḿnh, không giận sao được.

-Đại úy à, tôi c̣n thêm câu hỏi này nữa. Ngày đó tôi c̣n ngơ ngơ ngáo ngáo như con ngỗng đực lại thêm không gốc, không rễ cho nên mới bị đày xuống đây. Đại úy chắc cũng vậy chứ ǵ?

-Chú mày chỉ được cái giỏi là suy bụng ta ra bụng người. Đúng, tao bị đày xuống đây nhưng lư do th́ khác, tao đâu có phải là con ngỗng đực.

Đại úy Châu xé miếng khô nai to bằng bàn tay đưa lên trước mặt, lật qua rồi lật lại, ông nói mà như là than thở

-Cuộc đời của tao nó cũng bầm giập như miếng khô này, bị phơi không biết bao nhiêu là nắng, sấy cho đên lúc khô queo khô quắt, giờ đây lại bị nướng trên lửa than rồi hun khói, cháy đen thui là phải. Chú mày biểu Năm Thẹo xé nhỏ miếng khô này, dầm trong tô nước mắm ớt, chanh đường rồi đem lên đây.

-Đại úy cần ǵ nữa không?

-Không.

Đưa tay với lấy cái zippo có h́nh con cọp nâu nhe hàm răng đủ mười ba cái, đại úy Châu đốt một điếu thuốc Ruby quân tiếp vụ, khói thuốc màu trắng xám chập chờn uốn lượn trong không gian, lan tỏa khắp căn hầm, ông nhắm mắt như muốn thả hồn theo khói thuốc.

-Thiếu tá Nguyễn Văn Tinh Châu, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn Biệt Động Quân là tao.

Tôi lặng người đi v́ không ngờ sếp của ḿnh trước kia là thiếu tá, mà lại là thiếu tá tiểu đoàn trưởng của một binh chủng lừng danh.

-Đại úy, ông bị giáng cấp phải không?

Không buồn trả lời câu hỏi của tôi, đại úy Châu nâng ly rượu nốc một hơi, ông uống rượu mà mặt nhăn mày nhíu như là đang uống cạn đắng cay của cuộc đời. Đặt cái ly không xuống bàn, đại úy Châu thong thả nói, giọng nói nghe trầm trầm như âm vang từ quá khứ vọng về.

-Ở một vùng biên giới, chú mày có biết nơi mà gịng sông chảy ngược hay không?

-Đại úy nói ǵ? Nước chảy ngược?

-Ừ, tất cả sông ở miền Trung của Việt Nam đều bắt nguồn từ dăy Trường Sơn chảy về hướng đông, tức là chảy ra biển, riêng khúc sông này nó lại chảy về hướng tây, tức là đổ qua Lào, cho nên người ta gọi nó là sông chảy ngược. Tại đây, một đại đội đi đầu của tao đụng độ nặng với Việt Cộng. Địch quân đông như kiến, hỏa lực hùng hậu, hàng chục khẩu cối tám mươi hai ly pháo như mưa vào cái đám con của tao. Chú mày biết rồi, bên kia biên giới là an toàn khu của Việt Cộng, nơi mà họ dưỡng quân, nghỉ ngơi thiếu điều dựng lều hát chèo, xây sân khấu cho văn công tŕnh diễn văn nghệ cũng chẳng có ai làm ǵ.

Trong lúc đại đội bị nguy khốn cần yểm trợ hỏa lực, tao yêu cầu cố vấn Mỹ xin không yểm, nh́n gương mặt lạnh lùng như cái xác chết của thằng cố vấn, kèm theo giọng nói tĩnh bơ như không phải chuyện của nó “Bên kia biên giới, không quân Mỹ không yểm trợ được v́ vi phạm luật trung lập của Lào”.

Rừng núi bao la, cây cối xanh um, mây trắng ngút ngàn một đường kẻ cong quẹo trên bản đồ, nhỏ như sợi chỉ gọi là đường biên giới nó quá sức mù mờ, đẩy qua phía bên kia dăm ba cây số cũng được, kéo lại bên này vài câỵ số cũng xong, biết đâu là chân lư? Giận thằng cố vấn Mỹ cứng ngắt theo nguyên tắc, nóng ruột v́ của đau con xót, đám con của tao đang khắc khoải đợi chờ yểm trợ từng giây từng phút, cứu binh như cứu lửa, chậm một phút kể như ôm hận ngàn đời. Tao nổi điên rút cây colt 45, lên đạn.

Tôi nghĩ rằng ḿnh biết về sếp của ḿnh nên lanh chanh hớt lời.

-Chỗ này tôi biết, ông bắn chết thằng cố vấn Mỹ chứ ǵ?

-Nói tầm bậy, ai nói với chú mày như vậy?

-Bọn lính vẫn thường thầm th́, to nhỏ với nhau là ngày xưa ông đă từng bắn chết một viên cố vấn Mỹ.

Một thoáng không vừa ḷng hiện ra trong đôi mắt của đại úy Châu, ông chỉ vào cây cột to chần dần giữa hầm.

-Chú mày qua dựa lưng vào cây cột đó rồi nói chuyện cho đở mỏi.

-Tôi c̣n khỏe mạnh, có mệt mỏi ǵ đâu.

-Ông bà ḿnh có nói “Biết th́ thưa thốt, không biết th́ …”

Tôi ngậm câm như thóc rồi tự hứa với ḿnh là phải học hỏi thêm nhiều nơi ông, bỏ đi cái tính nhanh nhẩu đoảng.

Đại úy Châu rót thêm rượu vào cái ly của tôi.

-Thói đời, có ít cứ nới cho nhiều, thêm thắt, vẽ vời cho lắm, có một đồn mười, dám tụi nó đồn tao là hung thần giết người như ngoé cũng nên. Tao chỉ bắn què gị thằng cố vấn Mỹ sau đó phải tự lực cánh sinh, đem mấy đại đội c̣n lại cấp tốc đi đường ṿng đánh thẳng vào nơi đặt súng cối của Việt Cộng, giải vâỵ cho đám con của tao. Tao cứu được đám con đem về bên này biên giới nhưng không cứu được bản thân tao.

Ra ṭa án quân sự v́ tội bắn cố vấn, tao bị lột lon, giáng một cấp và đuổi ra khỏi binh chủng. Tao mang lon đại úy và đi đày ở đây như mày thấy. Đă ba năm qua rồi, giờ này tất cả đă ch́m sâu vào dĩ văng. Tao không bao giờ ân hận về việc làm của ḿnh, cũng như không bao giờ quên binh chủng, máu của cọp mũ nâu vẫn c̣n chảy trong huyết quản của tao. Mỗi khi nhớ tới đơn vị cũ tao lại bận bộ đồ Biệt Động Quân, bận để thương nhớ binh chủng của ḿnh hơn là tiếc cho cái lon thiếu tá.

Nhưng mà thôi, chuyện xưa dẹp qua một bên để dành làm kỷ niệm. Tao có món quà đặc biệt, chú mày sinh quán ở đâu ?

-Đalat.

-Tao chỉ muốn hỏi lại thôi, không có ǵ bàn căi nữa. Đây là công điện từ bộ Tổng Tham Mưu gởi tiểu khu Darlac với nội dung là trường Vơ Bị Đalat cần một sĩ quan tham mưu, tao đă dành chỗ này cho chú mày. Sau khi nhậu xong, qua bên cố vấn Mỹ theo trực thăng về tiểu khu để hoàn tất thủ tục thuyên chuyển. Lẹ lên, không được bỏ lỡ cơ hội, cờ tới tay mà không chịu phất, chần chờ sẽ có đứa khác nó chộp mất.

-Tôi có biết ǵ về tham mưu đâu. Nghề của tôi là húc mà.

-Đừng có lo, trước đây hai năm, có bao giờ chú mày nghĩ rằng chú mày là một thằng đại đội trưởng có hạng haỵ không?

-Ông nói cứ như thiệt, đâu phải điền đơn xong là được thuyên chuyển, trường Vơ Bị Đalat, chỗ đó là nơi mơ ước của không biết bao nhiêu là người.

-Hùm chết để da, người ta chết đế tiếng. Tao đi đày ở đây, coi như là chết rồi nhưng tên tuổi, tiếng tăm của tao vẫn c̣n. Ở cái tiểu khu này có ai mà không biết tao. Khi pḥng nhân viên thấy chữ kư của tao, hồ sơ của chú mày sẽ chạy nhanh như gió, hơn nữa chú mày cũng nên học hỏi chút đỉnh việc đời, dầu ǵ Đại tá Tỉnh trưởng với tao cũng là chỗ thân t́nh, tao với ông ấy vốn là bạn cùng khóa.

Vui buồn lẫn lộn, về quân trường đúng là nơi an toàn cho bản thân, khỏi phải đi hành quân lội suối băng rừng nhưng những ân t́nh của lính cũng như là của tiểu đoàn trưởng đă dành cho ḿnh th́ sao? Tôi c̣n sống cho đến ngày hôm nay là nhờ sự hy sinh của họ, lấy ǵ báo đáp đây?

-Đại úy, tôi có một thỉnh cầu xin đại úy giúp cho.

-Ǵ nữa đây?

-Tôi đi rồi bỏ Năm Thẹo bơ vơ một ḿnh, tội nghiệp nó.

-Tao vẫn thích những đứa thủy chung, có trước có sau như mày. Tao sẽ đem Năm Thẹo về Bộ chỉ huy tiểu đoàn với tao, mày vừa ư chưa?

-Chưa, đại úy à, thằng em đi rồi ông ở với ai ?

-Chú mày khéo lo ḅ trắng răng. Khi nào vc ũi sập cái căn cứ này, lúc đó mày hăy lo.

Ngày rời khỏi địa ngục trần gian, tôi ôm đại úy tiểu đoàn trưởng khóc ṛng.

***

Cổng Nam Quan của trường Vơ Bị Đalat không to lớn, không đồ sộ, trên nóc cổng là ngọn cờ Quốc Gia tung bay phất phới, dưới chân cột cờ là phù hiệu của trường với thanh kiếm bạc chỉ thẳng lên trời, thêm hàng chữ “Tự thắng để chỉ huy” nổi bật trên nền gạch đỏ, nhờ sự phối hợp hài hoà khiến cổng trường trông oai nghiêm, hùng dũng. H́nh ảnh cổng Nam Quan, biểu tượng của trường Vơ Bị Đalat như in sâu vào trong trí nhớ của tôi. Tôi bước chân qua cổng. Bắt đầu từ đây, tôi là sĩ quan cơ hữu của trường.

Theo con đường tráng nhựa sạch bong, không một cọng rác, hai bên vệ đường cỏ mọc xanh ŕ, được cất tỉa gọn gàng, tôi đi thẳng đến pḥng nhân viên. Trên đường đi, tôi chào kính mệt nghỉ, chào mỏi tay. Sau này tôi mới rơ thêm, trường Vơ Bị Đalat là nơi quần anh tụ hội. H́nh như ở đây quan nhiều hơn lính, quan cấp úy đếm không hết, quan cấp tá phải vài chục ông, đă vậy có lúc trong trường c̣n thêm hai ông tướng, Thiếu tướng Chỉ huy trưởng, Chuẩn tướng Chỉ huy phó.

Mang một cái bông mai trụi lũi như tôi, chào kính mỏi tay là phải. Chưa chi tôi đă nản chí anh hùng, muốn hát bài “Hổ nhớ LOK”, một ḿnh một chợ, tha hồ múa gậy vườn hoang, dẫn gần trăm người lính, lội nửa tháng trong rừng nh́n khắp bốn phương, t́m khắp tam hướng chỉ thấy cái bông mai của ḿnh là lớn nhất.

Trường Vơ Bị Đalat xây trên ngọn đồi thấp với cao độ 1500 mét, nằm cách trung tâm thành phố khoảng 5km, được kiến trúc theo kiểu Mỹ gồm nhiều dăy nhà bốn tầng. Dùng làm nơi ở cho sinh viên có bốn doanh trại, mỗi doanh trại có khoảng một trăm pḥng ngủ, pḥng ăn rộng mênh mông bát ngát, đủ sức dọn ăn cho trên một ngàn sinh viên cùng ăn một lượt, thư viện với đầy đủ sách cho sinh viên nghiên cứu, riêng nhà thí nghiệm nặng được xây âm dưới đất. Sân cỏ của vũ đ́nh trường Lê Lợi lúc nào cũng xanh mướt với con đường tráng nhựa bọc quanh, tất cả đều sạch sẽ ngăn nắp. Qua cái nh́n đầy chủ quan của tôi, khó có học viện quân sự nào ở Đông Nam Á có thể sánh bằng.

Điều hành trường gồm có ba khối: Văn hóa, Quân sự và Tham mưu, pḥng làm việc của tôi ở tầng hai ngay cầu thang xoắn ốc của Bộ chỉ huy, đối diện với pḥng của Thiếu tướng Chỉ huy trưởng.

Đang từ một chỗ quanh năm suốt tháng sống dưới những căn hầm chật chội, ẩm thấp đêm cũng như ngày lù mù lờ mờ trong ánh sáng của ngọn đèn dầu hột vịt bé tí tẹo, giờ đây tôi ngồi làm việc trong căn pḥng rộng răi, thoáng mát với tất cả đầy đủ tiện nghi. Hơn mười cái điện thoại trước mặt, gồm hai hot line dùng để liên lạc trực tiếp với pḥng Ba của bộ Tổng Tham Mưu, hai class A liên lạc khắp miền Nam, hai class C liên lạc trong tỉnh và năm điện thoại nội bộ, phải mất cả tháng trường tôi mới tạm quen với công việc.

Có những buổi chiều thu, khi mây xám giăng đầy bầu trời Đalat, từng cơn mưa phùn kéo nhau qua quân trường, mưa nhè nhẹ, từng hạt mưa nhỏ, nhỏ như hạt bụi vướng vào cửa kính, trong pḥng hơi nước phủ mờ mặt gương, thoải mái với không khí ấm cúng của căn pḥng khiến tôi bồi hồi nhớ lại những cơn mưa ở LOK. Nhớ những buổi chiều trên cao nguyên vùng biên giới với bầu trời xám xịt, nằm trên chiếc vơng nh́n từng giọt nước theo sợi dây cột ở đầu vơng rơi tóc tách, âm thanh nghe buồn đến nát ruột, nhớ đến những người lính co ro, run rẩy trong bộ quần áo sũng nước mưa. Nhớ Năm Thẹo vác tôi chạy như bay đến trực thăng tải thương, dưới cơn mưa pháo của vc. Nhớ đại úy tiểu đoàn trưởng quay người bước đi như trốn chạy khi ông ta tiển tôi rời khỏi LOK. Đột nhiên ư tưởng xin trở về LOK hiện ra trong đầu tôi.

Gần năm năm ở trường Vơ Bị Đalat, tôi chưa một lần đụng đến cây súng treo ở góc pḥng. Phải đợi cho đến cuối tháng ba năm 1975, tôi mới cầm lại cây súng M16 cùng với quân nhân cơ hữu và khoảng một ngàn sinh viên sĩ quan trường Vơ Bị Đalat di tản về Long Thành, tạm trú chung với sinh viên sĩ quan của trường Bộ binh Thủ Đức.

Giă từ đồi Tăng Nhơn Phú, sau bảy năm lưu lạc, tôi trở về để t́nh cờ thấy lại h́nh bóng của ḿnh ngày xưa với mồ hôi nhễ nhại, cát bụi lấm lem đầy người, đang thi hành lịnh phạt hai mươi cái bơm dầu, bên cạnh ông huynh trưởng đứng phùng mang trợn mắt huấn luyện đàn em. Trở về đây để thấy thuở c̣n là sinh viên sĩ quan, đang thực tập tác xạ ở sân bắn dưới cái nóng như thiêu đốt của Thủ Đức. Tôi trở về trong lúc đất nước đang ở trong t́nh huống cực kỳ bi thảm. Hai mươi bảy tuổi, cái tuổi lo chưa tới, tôi trở về trường mẹ để rồi phải ngậm ngùi, buồn thấm thía với câu nói của cổ nhân: “Lá rụng về cội”.

***

Khi nghe đọc lời tuyên bố buông súng chờ bàn giao trên đài phát thanh Sàigon, tôi hơi bàng hoàng sửng sốt mặc dù đă chuẩn bị tinh thần từ trước.

Tôi mượn ông cậu của tôi bộ đồ dân sự tṛng vô người, bộ đồ rộng thùng thà thùng th́nh trông chẳng ra làm sao cả, nhưng nhằm nḥ ǵ ba cái chuyện lẻ tẻ. Tôi phóng Honda ra đường, chạy ngang qua trại Hoàng Hoa Thám, nơi tôi đă cùng hai trăm Sinh viên Vơ Bị Đalat về đây học nhảy dù, suốt năm tuần lễ, sáng, trưa, chiều, tối lúc nào cũng vừa chạy vừa đếm nhịp.

Nhảy dù cố gắng
Cố gắng nhảy dù.

Qua Lăng Cha Cả với mấy chiếc tăng T54 cháy đen thui, chứng tích sự kháng cự của Nhảy Dù. Dọc theo đường Công Lư, đây là con đường một chiều, thế nhưng hàng ngàn chiếc Honda cái chạy xuôi, chiếc chạy ngược cứ loạn cả lên, mạnh ai nấy chạy. H́nh như người ta chạy để mà chạy chứ chẳng biết chạy đi đâu. Hai bên lề đường giày bốt đờ sô, nón sắt, súng M16 cùng với những bộ quần áo rằn ri vứt lăn lóc, ḷng tôi chợt quặn đau khi nhớ tới bộ đồ dù, trong đáy túi quân trang của tôi khi c̣n ở quân trường.

Đến trước Dinh Độc Lập tôi hơi rợn người, xe tăng của vc đă đậu khắp trong sân. Bên ngoài cũng tăng và lính Cộng Sàn bố trí khắp công viên, kéo dài qua ṭa Đại sứ Mỹ thẳng về phía Sở Thú, trùng trùng điệp điệp xe tăng và lính Cộng Sản.

Trên nóc Dinh Độc Lập cờ Quốc Gia đă được thay bằng lá cờ hai màu xanh đỏ của Mặt Trận Giải Phóng. Tôi cố nh́n một lần cuối cùng, muốn ghi lại trong trí nhớ của ḿnh h́nh ảnh Dinh Độc Lập trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Trong lúc tất cả mọi chuyện h́nh như đă đặt dưới sự kiểm soát của vc, đột nhiên từ cánh phải bên trong Dinh Độc Lập nhiều loạt đạn M16 thi nhau nổ gịn giă, xé tan cái bầu không khí ngột ngạt, khó thở. Tiếng súng nghe như đầy căm phẩn, xen lẫn với đau thương uất hận, khiến tôi nghĩ đến h́nh ảnh con mănh sư mang thương tích trầm trọng khắp ḿnh, cất tiếng hú bi ai trước giờ tử biệt. Qua kẽ hở hàng rào dinh, tôi thấy lính Cộng Sản rối loạn hẳn lên, người ta chen lấn, đổ dồn về phía hàng rào. Tôi đoán ngay đó là những tiếng súng của Liên Đoàn Pḥng Vệ Tổng Thống Phủ, tiếng súng của những người lính có nhiệm vụ bảo vệ Dinh Độc Lập.

Khoảng năm phút sau từ cánh cửa nhỏ bên hông của dinh, một ông thiếu úy Cảnh Sát Dă Chiến hai tay ôm ṿng ra phía sau đầu bước ra, theo sau ông ta khoảng một trung đội Cảnh Sát Dă Chiến. Không tin vào đôi mắt của ḿnh, Cảnh Sát Dă Chiến lại pḥng thủ Dinh Độc Lập, chuyện khó tin nhưng những bộ đô bông da báo, màu nâu đậm và vàng nhạt, thêm chiếc mũ nồi màu đen đă xác nhận họ là Cảnh Sát Dă Chiến.

Tất cả xếp hàng một dọc theo hàng rào, mặt quay vào tường, quỳ xuống, riêng viên thiếu úy không chịu quỳ, ông ta đang nói ǵ đó với đám lính Cộng Sản. Trong lúc bất ngờ một cán binh vc giáng nguyên cái báng súng AK vô đầu viên thiếu úy, thêm một cái đạp sau bắp chân. Tôi thấy ông ta qụy xuống đất, thân h́nh lao đảo, ngả nghiêng nhưng vẫn cố gắng gượng lại, cuối cùng như một con báo vàng với vết thương đâm ngay tử huyệt, cả thân h́nh của viên thiếu úy đổ dài xuống đất. Ông ta nằm bất động, một ḍng máu tươi chảy dọc theo mang tai, lan dần như một vết dầu loang để rồi cuối cùng nhuộm đỏ cái bông mai vàng nơi cầu vai áo.

Mắt của tôi cay. Môi của tôi mặn, bất lực đứng nh́n, thương cho viên thiếu úy Cảnh Sát Dă Chiến, thương cho ḿnh, thương cho Việt Nam.

***

Bất tuân thượng lệnh khi đối đầu với địch quân sẽ bị đưa ra ṭa án quân sự mặt trận xét xử.

Viên thiếu úy Cảnh Sát Dă Chiến, đứng trước hàng trăm chiếc tăng T54, PT76 với đại bác, đại liên, trước hàng ngàn lính Cộng Sản với đầy đủ AK và B40, ông ta cùng với trung đội của ḿnh đă không chịu buông súng đầu hàng theo lệnh của cấp trên. Có nên đưa ông thiếu úy và trung đội Cảnh Sát Dă Chiến của ông ta ra ṭa án quân sự hay không ?

Câu trả lời xin nhường lại cho quư vị. Phần tôi, tôi chỉ thuật lại những ǵ tôi thấy.

Khi mà tôi biết được bộ đồ bông da báo của Cảnh Sát Dă Chiến cũng đẹp và oai hùng như bộ đồ rằn ri của Nhảy Dù th́ mọi chuyện đă trễ rồi. Đồng hồ đeo tay của tôi chỉ 1 giờ kém 5 trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975.

Dinh Độc Lập từ đây chỉ c̣n trong kư ức.

Huy Văn Trương
DL47 ghi chú:
trích từ baovecovang wordpress
BBT đánh máy lại từ
Tập truyện DINH ĐỘC LẬP TIẾNG SÚNG CUỐI CÙNG
với sự đồng ư của tác giả Huy Văn Trương
(bút hiệu của trung úyTrương Văn Hùng, pḥng hành quân bộ chỉ huy trường VBQGVN) .
Xin chân thành cám ơn tác giả.
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	dinhdoclap-tiengsungcuoicung_cover.jpg
Views:	0
Size:	124.0 KB
ID:	1357163  
dalat47_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to dalat47 For This Useful Post:
Đôla Trăm (04-05-2019), baolunbeau (03-29-2019), hoanglan22 (03-29-2019), laongoandong (03-29-2019)
Old 03-29-2019   #413
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,184
Thanks: 21,586
Thanked 37,410 Times in 12,684 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7196 Post(s)
Rep Power: 68
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default

dalat47 . Bạn đă t́m được bài này
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
Old 03-30-2019   #414
queebee
R7 Tuyệt Đỉnh Cao Thủ
 
queebee's Avatar
 
Join Date: Aug 2012
Posts: 7,274
Thanks: 6,090
Thanked 1,648 Times in 1,054 Posts
Mentioned: 4 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 240 Post(s)
Rep Power: 20
queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7
queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7queebee Reputation Uy Tín Level 7
Lightbulb

Mr. hoanglan22 . May i have permission to post the link for the others who interest Vietnam War, It's interesting Both sides telling true in air combat .
https://www.youtube.com/watch?v=5eKFLvQfz1s

Cheer
queebee_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to queebee For This Useful Post:
hoanglan22 (03-31-2019)
Old 03-31-2019   #415
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,184
Thanks: 21,586
Thanked 37,410 Times in 12,684 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7196 Post(s)
Rep Power: 68
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Vietnam war

Quote:
Originally Posted by queebee View Post
Mr. hoanglan22 . May i have permission to post the link for the others who interest Vietnam War, It's interesting Both sides telling true in air combat .
https://www.youtube.com/watch?v=5eKFLvQfz1s

Cheer
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
queebee (03-31-2019)
Old 04-01-2019   #416
cha12 ba
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
cha12 ba's Avatar
 
Join Date: Jan 2013
Posts: 37,973
Thanks: 81,074
Thanked 56,785 Times in 24,152 Posts
Mentioned: 430 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 10758 Post(s)
Rep Power: 75
cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11
cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11
Default

chú mừng HL22 lên King
cha12 ba_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to cha12 ba For This Useful Post:
hoanglan22 (04-01-2019)
Old 04-01-2019   #417
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,184
Thanks: 21,586
Thanked 37,410 Times in 12,684 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7196 Post(s)
Rep Power: 68
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Quote:
Originally Posted by cha12 ba View Post
chú mừng HL22 lên King
Bây giờ ḿnh mới để ư thấy của Bác và của ḿnh . Bác cơ , ḿnh chuồn . Dầu sao đi nữa tụi ḿnh làm chùa phải không Bác , Tuy nhiên tụi ḿnh coi khu vực này thấy sạch sẽ hổng bị đám cô hồn vào quậy:
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
cha12 ba (04-02-2019)
Old 04-02-2019   #418
cha12 ba
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
cha12 ba's Avatar
 
Join Date: Jan 2013
Posts: 37,973
Thanks: 81,074
Thanked 56,785 Times in 24,152 Posts
Mentioned: 430 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 10758 Post(s)
Rep Power: 75
cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11
cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11
Default

Quote:
Originally Posted by hoanglan22 View Post
Bây giờ ḿnh mới để ư thấy của Bác và của ḿnh . Bác cơ , ḿnh chuồn . Dầu sao đi nữa tụi ḿnh làm chùa phải không Bác , Tuy nhiên tụi ḿnh coi khu vực này thấy sạch sẽ hổng bị đám cô hồn vào quậy:
cha12 ba_is_offline   Reply With Quote
Old 04-03-2019   #419
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,184
Thanks: 21,586
Thanked 37,410 Times in 12,684 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7196 Post(s)
Rep Power: 68
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default Đôi Mắt Phượng.

Đây là một câu chuyện thật, người viết là Bác sỉ
Là người chồng trong cuộc(câu chuyện)……
Thật quá thương tâm, cảm động. Chắc film
ĐÔI MẮT PHƯỢNG phải hay lắm……
Một câu chuyện rất cảm động và kinh hoàng.Đôi Mắt Phượng.


Tôi là một quân y sĩ ra trường năm 1974; đơn vị đầu tiên, cũng là đơn vị cuối cùng của tôi, là một tiểu đoàn Nhẩy Dù. (Xin bạn đọc cho phép tôi được bất chấp văn phạm, viết hoa hai chữ “Nhẩy Dù”, v́ đó là những chữ tôi thương yêu nhất.)
Tôi lập gia đ́nh năm 22 tuổi, ngày c̣n là một sinh viên quân y. Mẹ tôi bảo “chờ ra trường, có việc làm, có lương nuôi vợ, rồi hẵng cưới vợ.” Tôi biết mẹ tôi có lư, nhưng t́nh yêu cũng không vô lư. T́nh yêu thúc dục tôi cưới Phượng ngay. Nàng quá đẹp; thằng Quỳnh, thằng Khương, thằng Định, những đứa bạn cùng lớp bảo tôi, “Phượng đẹp ngây ngất.”
Phượng là nữ sinh đệ nhất Trưng Vương; nàng cũng yêu tôi nhưng xin một năm đính hôn để học hết trung học. Tôi chờ; một năm dài được chia thành 52 tuần lễ ngắn hơn, đánh dấu bằng 52 ngày chủ nhật chúng tôi gặp nhau.
Không phải là một nhà văn, tôi không mô tả được nét đẹp của Phượng; tôi chỉ biết là Phượng rất đẹp, và nhất là có một sức hút dễ sợ; chỉ cần gặp Phượng một lần là không người đàn ông nào quên được nàng.
Xin đừng hiểu lầm Phượng là “típ” người nở nang, ăn mặc khêu gợi; sức hút của Phượng là sức hút ngầm do duyên dáng, do t́nh ư, chuyển đi từ đôi mắt. Đôi mắt thật là t́nh. Mẹ tôi phán là đôi mắt lẳng lơ; tôi không thích hai chữ này v́ nó làm mất đẹp cặp mắt trữ t́nh của Phượng.
Trước hôn nhân tôi mê mệt với đôi mắt ấy; sau hôn nhân tôi khổ sở, bực bội cũng v́ đôi mắt ấy. Không một người đàn ông nào, dù chỉ gặp Phượng lần đầu, không có cảm tưởng đă yêu nàng và t́nh yêu của họ không bị nàng hất hủi. Ít nhất Phượng cũng không xua đuổi, không vô t́nh với họ. Tôi mất một số bè bạn cũng v́ Phượng. Chỉ một vài lần gặp Phượng, chạm mắt với Phượng cũng đủ để họ thầm nghĩ là tôi đă mọc sừng.
Dĩ nhiên vợ tôi không thể có t́nh ư với tất cả mọi người, nhưng cái khổ là đôi mắt đắm đuối của Phượng không nh́n mọi người một cách thản nhiên như người ta nh́n những vật vô tri quanh ḿnh.
Giờ này, vợ tôi không c̣n trên cơi đời trần tục nữa tôi mới thấm thiá hiểu được một việc rất giản dị, rất tầm thường là không tạo ra đôi mắt của chính ḿnh, Phượng không có trách nhiệm ǵ về những đổ vỡ đôi mắt gây ra. Chỉ có tác giả đôi mắt đó _ông Thợ Tạo_ mới đúng là người tôi phải oán trách.
Đi đôi với cặp mắt t́nh tứ là một đồng tiền rưỡi (một ở bên má trái, và một nửa ở cạnh môi dưới) trên khuôn mặt tươi như hoa, trắng mỏng manh. Cái đồng tiền rưỡi ấy, dù chỉ có đồng rưỡi nhung lai có ma lực giết người. Xin hiểu hai chữ “giết người” theo nghĩa trắng của nó.
Tôi hèn nhát? Có thể; nhưng tôi làm ǵ hơn được? Không chỉ yêu thương vợ, tôi vẫn c̣n say mê vợ tôi sau 3 năm chăn gối.
Mẹ tôi, chị tôi đề quyết vợ tôi đă cho tôi ăn bùa mê, thuốc lú. Tôi hiểu quan điểm những người thân của tôi; tôi hiểu cả định mệnh của tôi, của vợ tôi, và của cả những người say mê vợ tôi nữa.
Tôi vừa nói tôi hiểu định mệnh của vợ tôi. Điều đó cần được giải thích rơ hơn; đôi khi tôi nghĩ Phượng cũng đáng trách, nhưng trong đa số những đổ vỡ quanh nàng, Phượng chỉ thụ động, đáng thương. Phượng sợ và tránh né tất cả mọi gặp gỡ. Những buổi liên hoan của đơn vị tôi, những cuộc họp khóa, họp bạn của tôi, luôn luôn Phượng cáo bệnh hay t́m cớ bận con để không tham dự.

Sở dĩ tôi phải dài lời nói về vợ tôi như vậy, lả để người đọc h́nh dung được cái ray rứt, khổ sở của tôi trong 14 tháng tù khổ sai được cộng sản đánh bóng bằng hai chữ “cải tạo.”

Sau 3 ngày học tập binh sĩ đem loan truyền với chúng tôi cái tin tưởng học tập qua loa, ra về đúng kỳ hạn. Điều đó làm đa số sĩ quan cấp úy chúng tôi yên ḷng khăn gói lên đường với 10 ngày tiền ăn. Nhiều anh lười, không đem theo cả mùng mền, tính ngủ nhờ với bạn bè cũng đủ qua khoảng thời gian 10 ngày ngắn ngủi.
Dĩ nhiên là chúng tôi đă lầm; chỉ ngay sau khi cái bẫy xập xuống đầu chúng tôi, cộng sản trắng trợn vứt bỏ mặt nạ “đại đoàn kết dân tộc, xóa bỏ hận thù.”
Bài học đầu tiên chúng tôi được nghe qua giọng nói hằn học căm hờn của một anh cán bộ quản giáo Bắc Việt. Anh ta oang oang bảo chúng tôi, “Các anh quên hết địa vị xă hội của các anh đi. Kể từ ngày hôm nay, vợ con các anh sẽ ngửa tay xin nhân dân từng hột cơm; và vài tháng sau vợ các anh chỉ c̣n nước đi làm đĩ để sống.”
Chúng tôi thắc mắc về thời gian 10 ngày, hắn cười khẩy, vẻ mặt câng câng, đểu cáng, “Các anh chỉ có 10 ngày ăn thôi ư? Đừng lo, cứ ăn hết 10 ngày đó đi đă; sau đó ăn bám vào sức sản xuất của nhân dân.”
Trước mỗi cửa pḥng giam, cộng sản cắc cớ bắt chúng tôi phải dán lên khẩu hiệu “không có ǵ quư bằng độc lập, tự do.” Cán bộ Việt Cộng c̣n phụ giải “người đi trên sa mạc thấy không có ǵ quư bằng nước uống. Các anh sẽ thấy đối với các anh th́ không có ǵ quư bằng tự do.”

Đề cao cái giá của tự do trong nhà giam quả là việc làm vừa châm biếm, vừa độc ác. Nhưng không phải chỉ trong nhà giam tôi mới thấm thía hiểu tự do là quư. Sau này ra khỏi trại cải tạo, sống trong cái nhà giam lớn hơn là nguyên cả Miền Nam Việt Nam tôi càng thấy rơ không phải chỉ một ḿnh tôi, mà cả 20 triệu người dân Nam Việt đều đang khắc khoải giữa sa mạc thống trị, thèm khát ngụm nước tự do.

Xin trở lại với trại cải tạo và với vợ tôi; tôi bị giam 2 tháng hơn th́ một buổi chiều nghe loa gọi lên văn pḥng. Tôi tái người, nghĩ ngay đến những vụ thủ tiêu, biệt giam, thường xẩy ra đối với những thành phần cộng sản gọi là ngoan cố.

Bản chất hiền lành, tôi không ra mặt chống đối bọn giảng viên, quản ngục. Cái tội của tôi chỉ là không nuốt trôi được mớ lư thuyết rẻ tiền, lẩm cẩm của cộng sản. Nhưng đối với chúng, đó không phải là một khinh tội. Tôi lo lắng chờ đợi một h́nh thức trừng phạt v́ trọng tội trí thức.
Lên đến văn pḥng, tôi được một anh binh ba Bắc Việt, mặt non choẹt, đưa vào pḥng chính ủy. Và tôi đă chết đứng khi thấy Phượng trong đó.

Giọng đầy cải lương, nhân vật số một của trại giam bảo tôi, “Xét thành tích học tập tốt của anh, nhân dân đặc biệt cho anh được nhận sự chăm nuôi của gia đ́nh.”
Tôi học tập tốt? Thật là mai mỉa; những âm thanh giảng huấn chan chát của bọn cán bộ cộng sản đối với tôi không một mảy may khác những tiếng cuốc đất trong giờ lao động sản xuất. Tôi đoán hiểu cái lư do đă khiến “nhân dân đặc biệt cho phép” tôi được nhận sự thăm nuôi của gia đ́nh.
Cặp mắt nẩy lửa v́ giận, tôi nh́n Phượng. Vợ tôi đă đến cái nước đi làm đĩ như bọn cộng sản tiên đoán rồi ư? Phượng cũng nh́n tôi, đôi mắt vẫn t́nh tứ, nhưng buồn thăm thẳm và ướt đẫm. Những giọt lệ lăn dài trên đôi má nhung mịn màng làm ḷng tôi se thắt. Tôi thèm bước tới, ôm Phượng vào ṿng tay, và hôn dài trên đôi mắt đắm đuối ấy. Nhưng dĩ nhiên ngoại cảnh không cho phép tôi làm việc tôi thường làm đó.
Vợ tôi nghẹn ngào, “Bé Mai nhớ anh lắm.”
Bé Mai! Đứa con gái 2 tuổi của tôi, báu vật của vợ chồng tôi! Tôi đứng khựng như trời trồng trước cái h́nh ảnh nhỏ bé, thương yêu mà vợ tôi vừa gợi ra.

Suốt 10 phút gặp gỡ, tôi không nói được một lời nào với Phượng cả. Cổ họng tôi nghẹn cứng; rồi bên tai tôi văng vẳng thật xa có tiếng nói của tên chính ủy: “Thôi, xách đồ ăn về pḥng đi, Tuần sau lại được thăm nuôi nữa.”

Đêm đó tôi không chợp mắt. Tôi h́nh dung những chuyện đă xẩy ra giữa vợ tôi và tên chính ủy cộng sản trước khi tôi được dẫn vào và sau khi tôi bị đưa ra khỏi văn pḥng hắn. Tôi không tin đă có ǵ quá đáng trong pḥng làm việc. Nhưng sau đó hắn có thể đến nhà tôi hay bảo vợ tôi đến một chỗ nào đó.

Tuần sau và những tuần kế tiếp, Phượng đều đều đến thăm tôi, mỗi lần đem theo một món ăn mà trước kia tôi ưa thích. Tôi nuốt những món khoái khẩu mà có cảm tưởng như ḿnh đang ăn rơm khô, không mùi, không vị. Mỗi lần thăm viếng chúng tôi được nói chuyện với nhau 10 phút. Toàn những chuyện bâng quơ. Cả hai đứa chúng tôi đều không dám đả động tới điểm ngờ vực đau xót của tôi.

Có lần Phượng nói với tôi bằng cái giọng thiết tha nhưng nghiêm trọng, “Em chỉ xin ḿnh tuyệt đối tin tưởng là em yêu ḿnh. Suốt đời em, em chỉ yêu có một ḿnh ḿnh. Mặc dù những ǵ đă xẩy ra hay sẽ xẩy ra th́ t́nh em yêu ḿnh vẫn măi măi là sự thật duy nhất.”

Qua tâm linh, tôi biết Phượng nói thật. Tôi muốn quên những việc đáng buồn đă xẩy ra; quên không được, tôi cố gắng bào chữa cho Phượng. Nhưng ghen tương, ích kỷ, cũng không phải là những cảm nghĩ nhỏ trong ḷng người chồng.

Những cuộc thăm viếng kéo dài được 4 tháng th́ một hôm Phượng bảo tôi, “Tuần sau em về Long Xuyên với má; sống ở thành phố không có sinh kế ǵ hết.”

Tôi hăng hái khuyến khích vợ tôi xa ĺa Saigon. Ít nhất về ruộng sống với mẹ Phượng cũng đỡ phải lo 2 bữa ăn hàng ngày, cái lo to lớn của người thị dân sau ngày bị giải phóng.

“Mỗi tuần được gặp em là niềm an ủi lớn cho anh,” tôi bảo vợ. “Nhưng cái nh́n ngờ vực, khó chịu của 2,000 anh em đồng đội, đồng cảnh trước việc anh được uu đăi làm anh khổ sở. Anh muốn chịu chung những đầy ải với họ.”

Tuần sau Phượng không đến thăm tôi nữa. Cuộc sống khổ sai không hạn định trở thành dài hơn v́ thiếu sự chia cắt của những tiêu mốc ngắn hạn. Tôi trở lại vị trí của cái máy người, vô tri giác, không phản ứng, bảo đi th́ đi, bảo học th́ học, bảo lao động th́ lao động. Những bạn nào đă sống trong trại cải tạo của Việt Cộng hẳn đồng ư với tôi là cộng sản đă thành công trong việc làm chúng tôi mất hết tri giác. Không vui, không buồn, không hy vọng, thất vọng, không mong chờ bất cứ một điều ǵ nữa. Cuộc sống hàng ngày như một bộ máy được điều động bằng những tiếng c̣i, những khẩu lệnh. Phần ăn quá đói làm tất cả chúng tôi t́m được cái khôn ngoan của loài vật: không làm một cử động thừa, không nói một câu thừa để không phí phạm bất cứ một phấn thật nhỏ nào cái sinh lực le lói c̣n trong xác người.

Chính trong trạng thái vật vờ của một xác chết chưa chôn ấy, tôi nhận được giấy phóng thích. Cầm tờ giấy chấm dứt cuộc sống tù ngục của ḿnh trong tay, tôi dửng dưng như cầm một tờ truyền đơn học tập. Nói dửng dưng cũng vẫn chưa đúng; tôi không ư thức được những thay đổi tờ giấy mang lại cho tôi. Nhẩn nha nhơi từng hột bắp của bữa ăn trưa đói khổ tôi nghe cơ thể khoan khoái với chút bồi dưỡng ít oi. Trái bắp có trong tay vẫn quư hơn hai chữ “tự do” mới viết trên giấy.

Một cán bộ bảo tôi, “Chiều nay anh khỏi lao động; về sửa soạn nóp, chén trả lại nhà kho.”

Khỏi lao động, một tin mừng khác. Tôi trở về căn pḥng giam hôi hám nhưng mát rượi như một thiên đàng so sánh với cái hỏa ngục lao động sản xuất mà các bạn tôi đang chịu đựng ngoài trời.

Bốn giờ chiều Phượng đón tôi ngoài cổng trại giam. Người vợ đài các của một bác sĩ mặc cái áo bà ba vải bông và cái quần đen, đứng vịn một chiếc xe đạp đàn ông cũ kỹ. Có thể tôi sẽ ít ngỡ ngàng hơn nếu từ trong thế giới tù ngục bước ra được gặp lại thế giới cũ của ḿnh với xe honda, với áo dài. Tôi đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác lạ sau chưa đầy 2 năm mất nước.

Thế giới bên ngoài nhà tù không phải ít khe khắt, ít đọa đầy; suốt một năm trời tôi phải sống trong chế độ “quản chế của nhân dân”; tôi xin giải thích những chữ văn hoa này. Chế độ “quản chế của nhân dân” có nghĩa là tôi phải làm mọi không công, phải sợ sệt tất cả mọi người. Bất cứ ai trong phường cũng có quyền phán xét là tôi chưa giác ngộ, cần học tập thêm, là tôi lại đi tù nữa.

Tôi cúi mặt trước tất cả mọi người, dù đó chỉ là một đứa con nít. Tôi vâng dạ, tôi tuân lệnh, không cần biết lệnh đến từ đâu. Một bà hàng x̣m gọi tôi đến coi chứng bệnh cho thằng con tám tuổi. Sau khi quan sát kỹ mọi triệu chứng, tôi bảo bà là con bà bị thương hàn và không có cách nào hay hơn là đưa nó đi bệnh viện. Bà quắc mắt, “Anh đi học tập ra mà con như vậy đó hả? Nhân dân có quá nhiều nhu cầu để bệnh viện thừa chỗ trống cho một đứa con nít nóng lạnh. Anh không biết cách nào khác nữa sao?”

Tôi đề nghị bà đừng cho con ăn ǵ hết để ruột không hư. Bà ta cáu kỉnh nạt, “Lang băm tư bản.”

Sau khi tôi về không hiểu bà có nghe lời tôi khuyến cáo không, nhưng rất may là đứa trẻ lành bệnh. Suốt nửa tháng trời tôi hồi hộp lo sợ: cái chết của đứa trẻ v́ thiếu thuốc, thiếu chăm sóc có thể đưa tôi trở lại trại cải tạo như không.

Nguồn an ủi của tôi là số người thiếu ư thức như bà hàng xóm mà tôi vừa kể tương đối rất ít; đa số dân Saigon sống trong một t́nh đoàn kết ngấm ngầm nhưng khắng khít. Một bà cụ dúi cho tôi gói gạo nhỏ qua câu nói chí t́nh, “Bác sĩ phải ăn thêm mới sống nổi, tôi già rồi, thiếu thốn chút đỉnh cũng không đến nỗi nào.” Bà vợ của một công chức c̣n đang tù tội cho tôi đôi giầy. Ông hàng xóm sát vách cho cái áo.

Nhưng mọi nguồn vui của tôi đến từ Phượng th́ nàng cũng là nguyên nhân của mọi buồn khổ. Phượng làm đĩ ra mặt, không c̣n e dè ǵ tôi nữa cả. Vợ tôi không chỉ tống t́nh cán bộ cộng sản để thăm nuôi tôi nữa, mà xuống đến tận chân thang của xă hội: mỗi ngày vài lần những anh phu xích lô đến gọi Phượng đi khách. Những lần đầu tiên Phượng c̣n ngượng với tôi, nhưng sau quen dần, nàng chỉ bảo tôi, “lát em về.”

Phần tôi, tôi vẫn phải t́nh nguyện xung phong trong mọi công tác nặng nhọc của phường như hốt rác, quét đường, trồng cây, thông cống, … . Tôi xung phong để được chấm điểm, xung phong để khỏi trở lại lao tù cải tạo. Đôi khi nghĩ quẩn tôi cho rằng đi tù mà c̣n tự do hơn chế độ nhân dân quản chế.

Thêm một lần nữa, tôi tuyên dương sự thành công của cộng sản. Chúng đă hoàn toàn đập tan uy thế của giới chỉ huy, giới trí thức miền Nam. Suốt một năm ra khỏi tù, tôi không được phép làm bất cứ một việc ǵ cả. Nói một cách khác, tôi phải ăn bám vào đồng tiền vợ tôi ngày ngày bán thân tạo ra. Sau 31 năm, nghĩ lại tôi vẫn rùng ḿnh khiếp sợ.

Tôi xin độc giả ngưng đọc một phút để h́nh dung cái nhục nhă của tôi, của tất cả giới trí thức miền Nam. Tôi không đủ can đảm để nói bất cứ câu ǵ với vợ tôi về việc làm của nàng; cả hai chúng tôi cúi đầu chịu phép trước guồng máy xă hội mới.

Nếu một ngày tù dài bằng một ngàn năm sống tự do th́ 365 ngày bị trói tay, thất nghiệp, sống đói khổ dưới quyền quản chế của nhân dân, và nh́n vợ đi làm đĩ chắc phải dài hơn sự hiện hữu của cả hệ thống vũ trụ.

Giữa hai vợ chồng tôi nẩy sinh ra một t́nh trạng ngượng ngập khó tả, Ít khi tôi dám nh́n thẳng vào mắt Phượng, và gần như không bao giờ tôi dám nói với nàng chuyện ǵ khác hơn là những câu đối thoại tầm thường quanh sinh hoạt nho nhỏ trong nhà.

Thỉnh thoảng bà mẹ vợ tôi lén lút đem được ít gạo, ít thịt lên cho chúng tôi. Qua những cuộc tiếp tế lậu này, tôi khám phá thêm được một bí mật: vợ tôi không hề về Long Xuyên với mẹ như nàng đă nói với tôi. Phượng đă làm ǵ, ở đâu, trong 7 tháng trời tôi nghĩ nàng về quê sống với mẹ? Cả đến câu hỏi này cũng chưa lần nào tôi dám hỏi Phượng. Tôi trốn chạy một sự thật phũ phàng nào nữa đó sẽ đến, nếu Phượng phải trả lời tôi.

Tối 30 tháng Chín 1978, sau khi theo một anh xích lô “đi khách” về, Phượng kéo tôi vào pḥng trong cùng với bé Mai. Trên bộ ván thay cho cái giường nệm đă đi vào chợ trời từ hai năm trước, Phương mở gói thịt quay ra rồi bảo tôi, “Ḿnh ăn với em.”

Từ sau ngày mất nước đây là lần đầu tiên tôi lại được nh́n thấy miếng thịt quay; Phượng lăng xăng bới cơm, và vợ chồng con cái chúng tôi ăn uống ngon lành như chưa bao giờ được ăn ngon đến như thế.

Những đó không phải là điều ngạc nhiên duy nhất của tôi; ăn uống xong, vợ tôi kéo từ trên đầu tủ xuống một gói giấy: bên trong là một bộ đồng phục thanh niên xung phong. Tay chân run rẩy, Phượng trải bộ quần áo lên mặt bộ ván, rồi giọng nói cũng run rẩy nàng bảo tôi, “8 giờ sáng mai, ḿnh mặc đồng phục này đứng đón tàu ở bến Bạch Đằng.”

“Đón tầu? Để đi đâu?”

Không trả lời câu hỏi của tôi, vợ tôi chỉ lập cập nói, “Em đă đóng đủ 10 cây cho họ rồi.”

Mười cây vàng! Tôi choáng váng với con số lớn khiếp đảm đó.

“Vàng đâu mà em có đến 10 cây?” Câu hỏi buột miệng không nuốt trở vào được nữa, tôi chỉ c̣n biết nh́n vợ tôi, câu xin lỗi ngầm chứa trong ánh mắt. Phượng cũng nh́n tôi, đôi mắt thăm thẳm t́nh tứ trên khuôn mặt vẫn c̣n đẹp dù đă gầy đi và dạn dầy phong trần.

Sau một phút im lặng, nàng nghẹn ngào, “Em không biết ḿnh có tin hay không, nhưng sự thật lúc nào em cũng yêu ḿnh.”

Tôi ôm Phượng vào ḷng; giữa một xă hội thù hận, cái bóng mát yêu thương nhỏ bé thật là vô giá. Mặc dù Phượng chưa nói, nhưng tôi cũng đoán hiểu mục đích vượt thoát của chuyến đi ngày mai, và hiểu 10 lượng vàng, giá của chuyến đi là kết quả của những canh dài Phương đem thể xác ra cho thiên hạ dầy ṿ để góp nhặt từng đồng hầu mua tự do cho tôi.

Cổ nghẹn lại, tôi không nói được một tiếng nào cả; tôi vừa sung sướng trước những bằng chứng hiển nhiên của một mối t́nh to lớn, bền chắc, vừa xấu hổ nhận những hy sinh nhục nhă của vợ.

Phượng bảo tôi, “Em chỉ đủ tiền đóng cho ḿnh; nhưng em với con vẫn đi theo ḿnh.” Nàng giải thích cho tôi hiểu chuyến tầu vượt thoát là tầu thầu việc chuyên chở thanh niên xung phong đi làm rừng ở cửa Cần Giờ. Sáng mai, tôi sẽ cùng với 30 người nữa đội lốt thanh niên xung phong xuống tầu tại bến Bạch Đằng. Đàn bà, trẻ con đi đường bộ xuống ngă ba Đồng Chanh, chờ tại đó và sẽ đổ lên tầu. Họ là những người đi lậu, không đóng vàng.

“Người ta đi lậu nhiều lắm,” Phượng bảo tôi. “Em cũng trà trộn vào đám người đó; không lẽ người ta xô ḿnh xuống sông. Sợ ǵ?”

Tôi sợ. Rùng ḿnh tôi nghĩ đến cảnh “người ta xô vợ con tôi xuống sông”, nhưng có sợ tôi cũng không giải quyết được cái khó không tiền và đành theo mọi xếp đặt của Phượng.

Đêm đó tôi trằn trọc không ngủ, Phượng cũng không ngủ. Vào khoảng gần sáng nàng hỏi tôi, “Ḿnh đă đủ tin vào t́nh em yêu ḿnh để tha thứ hết mọi việc cho em chưa?”

“Anh tin. Anh yêu ḿnh.”

“Em c̣n một tội nữa, chưa thú nhận được với ḿnh.”

Trong bóng đêm, tôi lặng thinh lo lắng. Ngần đó bất hạnh chồng chất vào một cuộc sống ngắn ngủi, cay cực, c̣n chưa đủ nữa hay sao.

Vợ tôi thở dài, “Lúc đó em c̣n khờ quá nên chuyện mới xẩy ra. Em phải nói dối ḿnh là em về Long Xuyên với má. Thật ra em không muốn ḿnh buồn.”

Dù vợ tôi chưa nói ra, nhưng tôi cũng đoán hiểu.

“Em có con?” tôi hỏi.

Rúc đầu vào ngực tôi, vợ tôi thút thít khóc, “Ḿnh tha cho em.”

Đứa con chỉ là hậu quả đương nhiên của những việc làm mà tôi đă nh́n vợ tôi hàng ngày đi theo những bác phu xích lô để làm. Bây giờ tôi lại hiểu mục đích cao cả của việc làm đê tiện đó. Tôi thương Phượng hơn là trách nàng.

“Ngày mai em muốn cho con cùng đi?”

“Nếu ḿnh đồng ư.”

Dĩ nhiên tôi đồng ư; đồng ư đưa những người thân nhất đời ḿnh vào chuyến đi địa ngục, vào ṿng tay tử thần.

Trước 5 giờ sáng hôm sau, trong bộ đồng phục thanh niên xung phong, tôi chở Phượng và bé Mai trên chiếc xe đạp mà mấy tháng trước Phượng đă dùng để đón tôi ra khỏi trại tù cải tạo. Mặc dù giờ hẹn là 8 giờ, nhưng tôi vẫn đi sớm để hàng xóm đừng để ư đến bộ đồng phục của tôi. Hơn nữa, Phượng c̣n ghé Phú Nhuận, nơi nàng gởi nuôi thằng V́nh, đứa trẻ ra đời trong thời gian tôi ở tù.

Mọi việc xuôi lọt, và tương đối dễ dàng: 7 giờ sáng tôi đến điểm hẹn; nhiều người cũng mặc đồng phục như tôi đă có mặt; nh́n thái độ ngỡ ngàng, dè dặt của họ, tôi hiểu họ cũng như tôi, ngoài bộ áo thanh niên xung phong, chúng tôi không xung phong làm ǵ hết.

Phượng bảo tôi, “Ḿnh chờ ở đây, em qua Tân Thuận đón đ̣ máy.”

Nh́n vợ lưng đai một đứa con, chở đứa thứ nh́ trên thanh ngang xe, ra sức đạp chiếc xe cót két, tôi nghe đứt ruột. Nửa tiếng đồng hồ sau tôi xuống tàu, chọn chỗ ngồi ngay bên hông, hy vọng giúp đỡ Phượng đưa con lên. Khoảng 8 giờ 45, tàu đến ngă ba sông Đồng Chanh; bốn chiếc đuôi tôm xáp lại, đàn bà trẻ con ồn ào dành nhau leo lên. Tôi đỡ bé Mai trên tay Phượng, rồi kéo Phượng, tay c̣n bồng thằng Vinh lên theo. Cuộc đổ bộ của khoảng 70 đàn bà, trẻ con lên tàu không những đă công khai mà c̣n ồn ào, hỗn độn, tranh dành, la lối, đính chánh hùng hồn cái huyền thoại gán cho cộng sản một hệ thống an ninh bao trùm và hữu hiệu. Hàng chục khách thương hồ và ít nhất là 4 người tài công đuôi tôm đă chứng kiến và chắc chắn cũng đă biết mục đích của chuyến đi, nhưng cộng sản vẫn không bắt buộc được họ khai báo, phản phúc đồng bào ruột thịt.

Mười rưỡi, tàu ra đến cửa biển Cần Giờ, và trưa hôm đó quê hương thương yêu chỉ c̣n là một vệt dài dậm hơn mầu biển. Đến lúc này các “giới chức” trên tàu mới ḥ hét chửi mắng những người vượt thoát lậu. Họ bảo chỉ dự trù lương thực và nước uống cho những người có ghi tên và có góp vàng. Những người khác sẽ không có khẩu phần.

Phần ăn và nhất là phần nước uống ít oi của tôi được chia làm 4; bao tử trống nhưng tâm tư vợ chồng chúng tôi tràn đầy hạnh phúc. Vợ tôi ngồi sát bên tôi, tay ẵm thằng Vinh, bé Mai nằm gọn trong ḷng tôi; đầu vợ chồng tôi đội chung một cái áo, vừa làm nón cho người lớn, vừa làm mái nhà cho trẻ con.

Ngồi bó rọ trong cái cảnh mà nếu được nh́n thấy, chắc mọi người phải gọi là địa ngục trần gian, vợ chồng tôi bàn chuyện thiên đàng mộng tưởng. Cái thiên đàng của chúng tôi rất giản dị: bất cứ nơi nào cho tôi được đem sức đàn ông ra đi làm, làm bất cứ việc ǵ để nuôi vợ, nuôi con.

Tôi bảo Phượng, “Anh sẽ làm việc, làm ngày, làm đêm, để không bao giờ em và con c̣n phải thiếu thốn khốn khổ nữa.”

“Em thương ḿnh,” Phượng thủ thỉ bên tai tôi. “Không bao giờ em c̣n làm ḿnh buồn nữa.”

Tất cả những cam kết, hứa hẹn, dự tính đẹp như mộng ấy, chúng tôi đem ra làm thức ăn để đánh lừa cơn đói. Khẩu phần của tôi mỗi bữa khoảng 2 chén cơm chỉ vừa đủ cho 2 đưa nhỏ. Phượng và tôi nhắp một đầu đũa để cầm hơi.

Qua đến ngày thứ 3, v́ đói quá, khi đi lănh cơm tôi tḥ tay vào nồi, vừa bốc thêm một nắm cơm vừa nói, “Cho tôi xin thêm chút cơm.”

Một quả đấm bay vào mặt tôi; yếu đuối sau 14 tháng bị giam cầm đói khổ, yếu đuối sau 3 ngày thiếu cơm, thiếu nước, tôi té ngửa dưới sức mạnh của quả đấm trời giáng.

“ĐM quân ăn cướp. Đă đi lậu mà c̣n đ̣i ăn nữa hả.”

Quả đấm tuy đau, nhưng tôi vẫn mừng v́ cà mèn cơm chưa đổ. Bưng cà mèn đầy cơm hơn nhờ bốc thêm được một nắm về mái lều to bằng manh áo, tôi sung sướng nh́n Phượng được ăn thêm miếng cơm thứ nh́. Tôi an ủi vợ, “Ḿnh đi được 3 ngày rồi, nhiều lắm 2 ngày nữa cũng phải đến Thái Lan hay Mă Lai.”

Héo hắt cười, Phượng nh́n tôi. Tôi muốn thuyết phục cho vợ yên ḷng, nhưng chính giọng nói của tôi cũng không vững.

Mũi tàu vẫn hướng về phía Nam, điều làm tôi thắc mắc. Mặc dù không có cả đến một tấm địa đồ nhỏ trong tay, nhưng tôi vẫn mường tượng được vị trí của Thái Lan và Mă Lai so với Việt Nam. Tôi góp ư với những người điều khiển tàu là nên cho mũi tàu chếch thêm về hướng Tây Nam. Tôi chưa nói dứt lời, một ông vạm vỡ nạt ngang, “Anh biết ǵ mà nói.”

Đến ngày thứ 5 của chuyến hải hành, vợ tôi lả đi v́ đói, v́ mệt và say sóng. Phượng dựa vào thành tàu, mắt nhắm nghiền, đầu gục xuống. Tôi van xin ông ngồi cạnh nửa thước khoảng trống để vợ tôi có thể ngả lưng trong thế nằm co quắp. Hai đứa bé không c̣n khóc được nữa; tiếng khóc của chúng trở thành những tiếng rên nho nhỏ.

Tôi ṃ xuống bếp tán tỉnh xin phụ việc. Khoản thù lao tôi mong mỏi chỉ là mỗi bữa một chén nước cơm cho trẻ con uống. Chúng không c̣n sức để nhai và nuốt vật cứng nữa. Một ông “giới chức” hất hàm hỏi tôi, “Trước kia anh làm nghề ǵ?”

Dĩ nhiên việc đi cải tạo không phải là một nghề, mà cũng không phải là việc đem ra khoe được, tôi đành khai, “Thưa ông, tôi làm bác sĩ.”

“Biết chích không?”

“Dạ biết.”

Thế là tôi biến thành thầy Hai chích dạo. Bà vợ ông giới chức bị bệnh đái đường; ông đem theo một xách thuốc cần thiết cho bà, nhưng thiếu thầy Hai chích. Đường lên, bà nằm mê man từ 2 ngày nay. Tôi được đưa vào khoang để chích insuline cho bà. Bữa đó không những có được chén nước cơm, mà trong cà mèn c̣n thêm được một miếng thịt.

Được dinh dưỡng, vợ tôi và 2 đứa trẻ cũng tỉnh táo hơn. Chiều hôm đó tôi lại có thêm một thân chủ: gia đ́nh một người Trung Hoa nhờ tôi chăm sóc cho đứa con bị cảm nắng. Họ tạ thầy một hộp Sumaco, khiến bữa ăn chiều của chúng tôi có thể nói là thịnh soạn.

Cà mên cơm đầy ăn với cá hộp giúp Phượng đủ sức ngồi dậy săn sóc con. Hai đứa trẻ vẫn đuối, nhưng nhờ được uống nước cơm nên không đến nỗi bị lả đi như hôm trước nữa.

Sáng hôm sau tôi trở lại chích thuốc cho bà giới chức; nhờ insuline làm tan đường, bà đă ngồi dậy được, tỉnh táo hơn. Uy tín lang băm của tôi gia tăng nhanh chóng, số thân chủ cũng gia tăng v́ sau 5 ngày ngồi bó rọ phơi nắng, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy mệt đuối, đau nhức, nhiều người sốt, cảm, và ho.

Nỗi khổ tâm của tôi là trị bệnh không dược liệu; đem kinh nghiệm 14 tháng giúp bạn tù trị bệnh bằng phương pháp kháng bệnh, tôi chỉ dẫn mọi người cách hô hấp, cánh tập trung tư tưởng để tự kỷ ám thị.

Nhờ hành nghề bác sĩ, khẩu phần của gia đ́nh tôi trở nên sung túc hơn rất nhiều. Mỗi gia đ́nh vượt biển đều có thủ theo một vài thứ thực phẩm khô, họ chia cho tôi một ít để thù lao bác sĩ.

Đến ngày thứ 7, nhờ được ăn no hơn vợ tôi đă b́nh phục và hai đứa trẻ cũng tỉnh táo. Trưa hôm ấy chúng tôi gặp hoạn nạn: chiếc áo mái nhà của tôi bị gió biển cuốn đi, vợ tôi lục giỏ t́m cái áo khác ra căng lều. Lần này tôi có ư cột kỹ tay áo vào thành tầu.

Tối hôm đó, đang gục đầu trong thế ngủ ngồi tôi nghe như một biến chuyển lớn đang xẩy ra. Giật ḿnh tôi thức dậy trong tiếng reo ḥ của mọi người.

“Tới rồi. Thấy đất rồi.”

“Cảm ơn trời phật. Chuyến đi quá dài nhưng rồi cũng đến.”

Giọng quát của một giới chức, “Ngồi cả xuống; chạy tới, chạy lui, mất thăng bằng lật tàu chết cả đám bây giờ.”

Mọi người ngoan ngoăn ngồi trở xuống, nhưng tiếng ồn ào vẫn không ngớt. Người ta bàn tán, “Chắc là Mă Lai.”

“Có lẽ như vậy, v́ nó là ḥn đảo, chứ Thái Lan th́ đă thấy lục địa.

“Không chừng Nam Dương.”

“Rất có thể là Úc.”

Vợ tôi nắm tay tôi bóp mạnh. Tôi nghe như những mừng vui của Phượng đang được chuyền sang tâm hôn tôi mà không cần một lời nói. Mọi người mừng v́ chuyến hải hành 8 ngày đă đến đích. Cuộc hành tŕnh của riêng tôi và Phượng đă kéo dài gần 4 năm, mà mỗi ngày là một cơn ác mộng bất tận cho cả 2 chúng tôi cũng đang chấm dứt với chuyến đi này. Nỗi mừng của chúng tôi, v́ vậy mà to lớn hơn tất cả. Chúng tôi mừng đến không nói được nên lời, không ḥ reo được như mọi người. Tôi ngồi yên, không buồn chồm lên nh́n ḥn đảo mà tàu đang tiến vào nữa. Niềm vui của tôi đă quá đầy từ ngày bước chân xuống tàu rời bỏ quê hương địa ngục, trên những bằng chứng xác nhận t́nh yêu tuyệt vời của Phượng đối với tôi. Không một người bạn đồng thuyền nào thỏa măn bằng tôi.

Ông bạn ngồi cạnh gợi chuyện, “H́nh như ḥn đảo nhỏ quá.”

“Vâng,” tôi lơ đăng đáp.

“Không chắc đă có người trên đảo.”

“Vâng.”

Mũi tàu vẫn hướng vào ḥn đảo cô đơn trong khi niềm lạc quan trên tàu lắng xuống. Khoảng cách thu ngắn dần làm mọi người thấy rơ kích thước nhỏ bé của hải đảo. Nhưng giữa khoảng ngàn trùng của đại dương nhấp nhô ḥn đảo kia vẫn là đất, vẫn bảo đảm vững vàng. Hơn nữa, nó cũng lớn tối thiểu bằng 20 lần con tàu dài 15 thước, rộng 3 thước với 140 người trong ḷng tàu.

Đa số góp ư kiến nên ngừng lại đảo.

“Biết đâu bờ bên kia lại không có một làng chài lưới.”

“Ghé nghỉ ngơi một ngày, đi lại cho dăn gân; ngồi bó gối măi, mỏi quá.”

“Có thể t́m nước ngọt, đánh cá tăng thêm thực phẩm trước khi tiếp tục đi nữa.”

Cuối cùng, những giới chức trên tầu quyết định cho tầu chạy một ṿng quanh đảo để quan sát trước. Và đó là quyết định cuối cùng của họ với tư cách chỉ huy chiếc tiểu hạm tử thần: mới chạy được nửa ṿng đảo, tàu chạm đá ngầm, vỡ đáy, lật nghiêng qua 30 độ.

Phượng văng từ thành tàu bên này sang thành tàu bên kia, thằng Vinh tuột tay mẹ, rơi thẳng xuống biển. Trên đà nghiêng của con tàu, tôi phóng nhanh đến bên Phượng, trao vội bé Mai cho nàng và nhẩy xuống biển để chỉ vừa kịp nắm tay đứa bé chưa đầy năm, theo nó ngụp vào một đợt sóng lớn. Sóng đưa tôi và thằng Vinh vào gần bờ, và do đó tôi trở thành người đầu tiên đặt chân lên ḥn đảo san hô thê lương, sau này biến thành nơi gởi xác của nhiều người trong chúng tôi.

Việc làm đầu tiên của tôi là bồng thằng Vinh đưa lên cao để vợ tôi nh́n thấy mà yên ḷng. Cách bờ khoảng 15 thước, mọi người nhốn nháo; tiếng kêu khóc thật là thê thảm, nhiều người nhẩy xuống nước chạy vào bờ.

Sau khi bị vỡ đáy, con tàu mắc cạn đang từ từ trở lại thế thăng bằng, mặc dù vẫn c̣n hơi nghiêng, nhưng người trên tàu không đến nỗi phải bám cứng vào thành tàu để khỏi rơi xuống biển nữa.

Nhờ người coi chừng thằng Vinh, tôi lội xuống nước trở ra mạn tàu bồng bé Mai, và xách gói hành lư khiêm tốn của chúng tôi, rồi dắt Phượng lên đảo. Nhiều người khác cũng làm như chúng tôi; họ ĺa bỏ con tàu mà không cần biết là đi đâu, nhắm mắt đưa chân, như 8 ngày trước rời bỏ quê hương Việt Nam.

Đó là sai lầm của chúng tôi. Ḥn đảo san hô khô cằn, lởm chởm, không dung nạp chúng tôi. T́m được một chỗ bằng phẳng để ngồi xuống cũng đă khó chứ chưa nói đến việc ngả lưng.

Sau gần một tiếng đồng hồ loay hoay t́m kiếm, tôi chọn được một hốc đá tương đối rộng răi để định cư. Cái áo làm mái nhà đổi vai tṛ trở thành tấm chiếu cho trẻ con ngồi.

“Đau đít quá ba ơi,” bé Mai nhăn nhó nói.

Tôi ẵm con lên, đặt nó ngồi trên bọc quần áo, rồi bảo Phượng, “Em coi chừng con, anh đi quanh t́m xem có con ốc, con ṣ nào không.”

Tôi ngỡ ḿnh là người nhanh chân trong việc đi kiếm ăn, nhưng hơn chục người khác cũng đă lom khom trong các hốc đá t́m kiếm như tôi. Cái may của tôi là trong một kẹt đá nhỏ, tôi chụp được hai vợ chồng một chú tôm hùm khá to, mỗi con khoảng hai kí.

Phượng reo mừng, “đồ biển sẵn thế này là không phải lo đói nữa.”

Phượng lầm, mà tôi cũng lầm. Đồ biển không sẵn như chúng tôi tưởng, hoặc ít ra th́ đó cũng không phải là nguồn thực phẩm đủ cung cấp cho 140 người đói khát.

Tôi đi nhặt rác và rong biển về làm củi nướng tôm; tôi cũng t́m được một mảnh ván nhỏ cho Phượng ngồi. Bữa ăn đầu tiên trên hoang đảo, cách t́m thực phẩm, nướng và ăn bốc theo kiểu thượng cổ, vừa ngon lại vừa vui. Vợ chồng, con cái chỉ ăn hết một con tôm, con thứ nh́ để dành.

“Em chưa thấy con tôm hùm nào lớn đến như vậy,” Phượng vừa chôn vỏ tôm xuống cát vừa bảo tôi.

Mới 6 giờ chiều, mặt trời c̣n cao mà gió biển nghe đă lạnh; tôi lo lắng bảo Phượng, “Có bao nhiêu quần áo em lấy mặc hết cho con. Cả em nữa.”

Gói hành lư được mở ra, tắp hết lên người. Mỗi đứa trẻ mặc 4 áo, 3 quần. Phượng được 3 áo, 2 quần. Tôi mặc thêm cái sơ mi nửa ra ngoài bộ đồng phục chưa thay từ ngày đi.

Gia đ́nh ông hàng xóm sát hốc đá nhà tôi định xuống tầu tránh lạnh nhưng bị đuổi trở lên. Một số thanh niên tổ chức chiếm độc quyền cư ngụ trên tầu. Họ cũng ngưng, không phát thực phẩm như trước nữa.

Đêm hôm đó một người đàn bà chết, có lẽ v́ quá lạnh. Chúng tôi xuống tầu mượn được một cây xà beng và một cái búa để đục đá chôn người xấu số. Đó là người đầu tiên và người cuối cùng được chôn. Lư do thứ nhất khiến chúng tôi không chôn người chết nữa là v́ đục đá làm mồ là một công tŕnh quá khó mà lại không hiệu quả. Lớp đá vụn lấp xác chết không chặt được như đất nên chỉ một ngày sau mùi thối đă xông lên nồng nặc. Lư do thứ nh́ chua chát hơn: người ta không muốn vùi đi mấy chục kí thịt của người chết trong lúc tất cả đều đói.

Xác chết đầu tiên tôi thấy bị xẻ thịt là xác một thiếu nữ trắng trẻo, xinh xắn. Tôi đang đi nhặt ốc th́ nh́n thấy xác cô, khuy áo bị cổi banh ra, chỗ đôi nhũ hoa chỉ c̣n thịt lầy nhầy và mấy rẻo xương lồng ngực. Một tiếng đồng hồ sau, tôi trở lại, cô đă bị lột truồng, bắp vế, bắp chuối bị xẻo mất.

Tôi rùng ḿnh. Suốt 2 năm chinh chiến tôi cũng đă chứng kiến nhiều cái chết ghê rợn do súng đạn gây nên, nhưng quả thật chưa một xác chết nào làm tôi khiếp đảm hơn.

Thượng Đế ơi, người đă sinh ra con người như sinh vật khôn linh hơn mọi sinh vật khác, sao người lại c̣n bày ra những thử thách trớ trêu đó để làm ǵ? Để chứng minh là con người cũng không hơn ǵ loài cầm, loài thú ư?

Tôi trở về hốc đá với khuôn mặt chắc phải vô cùng sầu thảm; nh́n tôi, Phượng bảo, “Ḿnh đuối lắm rồi, để em đi kiếm thực phẩm thay ḿnh.”

“Em không đi đâu hết,” tôi gạt phăng.

Vợ tôi nh́n tôi lo sợ; có thể Phượng thấy phản ứng của tôi không b́nh thường, chưa bao giờ tôi gắt gỏng với nàng, ngay cả những lần nàng theo bác phu xích lô đi khách. Quanh chúng tôi, người ta phát điên, người ta đánh nhau chỉ v́ những chuyện không đâu. T́nh trạng tuyệt vọng, kinh hoàng làm chúng tôi thành hốt hoảng. Có thể Phượng nghĩ tôi cũng đang có những triệu chứng bắt đầu. Tôi an ủi vợ, “Anh không muốn em đi đâu hết. Quanh chúng ta đang có trên 100 người mất tự chủ. Em phải ở cạnh anh.”

Thật ra tôi chỉ muốn tránh cho Phượng khỏi nh́n thấy xác người thiếu nữ không vú, không đùi. Kéo đầu Phượng gục vào vai, tôi vỗ về, “Rồi mọi chuyện sẽ khá hơn; thế nào chẳng có một thương thuyền đi qua đây.”

Tôi nói để mà nói, nhưng tôi nghĩ Phượng không mấy tin, không mấy quan tâm đến những điều tôi nói.

Chúng tôi đă đói khát gần 1 tuần lễ; quanh bờ biển không c̣n một cái vỏ hào nào nguyên vẹn. Người đầu tiên vừa đập vỡ con hào để lấy ruột, th́ chỉ vài phút sau đă có người đến đập lần thứ nh́, hy vọng vớt vát một chút ǵ c̣n xót lại.

Đến tuần thứ nh́ không ai c̣n dấu diếm chuyện ăn thịt người nữa. Gần như tất cả mọi người đều đă ăn thịt đồng loại. Tệ hơn là họ không chờ nạn nhân chết hẳn mới xẻ thịt. Để thịt và ruột gan không lạnh tanh, họ xẻ thịt những người đang thoi thóp, ngắc ngoải. Xương và đầu người chết bị ném xuống biển, cám dỗ hàng bầy cá mập.

Nh́n những con cá hung hăn chồm vào đến tận bờ để chia phần thịt người, tôi bàn với ông hàng xóm phương pháp bẫy cá mập. Chúng tôi đào một vũng cạn, rồi lấy đá be bờ khá cao. Sườn vũng nước nghiêng vào bờ, bên trong sâu hơn bên ngoài bờ biển.

Mượn cái đầu của một bà lăo vừa bị xẻ thịt, chúng tôi thả mồi chờ cá mập; thời gian chờ đợi không lâu hơn 20 phút: theo đà sóng một con cá mập nhỏ, khoảng trên dưới 40 kí, trườn vào bẫy.

Sóng rút ra, cá mập mắc cạn và chết ngay sau vài chục nhát búa và xà beng của chúng tôi. Chúng tôi lôi cá lên cạn xẻ thịt; khoảng vài chục người đến hôi món thịt cá mập. Việc xẻ thịt chưa xong, con cá mập thứ nh́ đă lại trườn vào bẫy trước tiếng reo ḥ mừng vui của hơn 100 con người đói khổ.

Thịt cá mập béo ngậy và tanh ŕnh, nhưng vẫn giúp chúng tôi tránh được ăn thịt người, và cái bẫy cá mập của tôi trở thành nguồn cung cấp thực phẩm khá dồi dào cho những nạn nhân mắc cạn.

Cái khổ của chúng tôi là trên đảo san hô không c̣n một thứ ǵ có thể sử dụng thay củi nữa cả; một vài người liều lĩnh xách búa ra định bửa tầu lấy gỗ, nhưng chỉ cần một phát súng bắn chỉ thiên của nhóm thanh niên khỏe mạnh, ăn uống đầy đủ, lại có vơ khí, đang chiếm giữ con tàu, cũng đủ làm những người liều nhất trở thành khôn ngoan, lui nhanh vào bờ.

Cầm miếng cá sống, vừa xệu xạo cắn, Phượng vừa hỏi tôi, “Ḿnh có c̣n tin được câu người ta thường nói ‘trời xanh có mắt’ nữa không?”

Tôi thở dài. Nếu quả trời có mắt th́ cặp mắt đó đă nhắm lại từ 4 năm nay rồi. Bé Mai chỉ c̣n là một cái xác nhỏ xíu, gầy ốm, thoi thóp níu vào cuộc sống. Thằng Vinh khá hơn đôi chút, nhưng cũng nằm lả, đôi mắt gần như không bao giờ hé mở.

Tôi nhai miếng cá trong miệng đến thành nước rồi cúi xuống mớm cho con. Phượng thút thít khóc. Cũng như tôi, vợ tôi hiểu mạng sống của đứa con gái chúng tôi thương yêu, nâng niu, đang tàn lụi dần và sẽ tắt hẳn, khi gió biển, nắng cháy, và thiếu dinh dưỡng, cướp đi những sinh lực cuối cùng.

Bé Mai bỏ đi tối hôm đó. Ôm con trong tay tôi nghe hơi thở nó yếu dần, yếu dần trước khi tắt hẳn. Cơ thể của đứa con yêu thương vẫn mềm mại nhờ chút hơi ấm của t́nh phụ tử ủ ấp.

Tôi lặng đi ngồi ôm xác con trong gió biển cắt da; khoảng một tiếng đồng hồ sau Phượng hỏi tôi, “Con có khá hơn không ḿnh?”

Tôi hiểu nghĩa câu hỏi này: Phượng muốn biết bé Mai đă chết chưa, nhưng chữ “chết” ghê rợn không phát ra được trên đôi môi người mẹ. Tôi lặng thinh để vợ tôi ngỡ là tôi đă thiếp đi trong ṃn mỏi. Nhưng rồi tôi thiếp đi thật; sức chống đỡ của cơ thể chỉ có giới hạn. Giữa những hoàn cảnh phi lư nhất, thể chất vẫn giữ nguyên những đ̣i hỏi b́nh thường của nó. Ôm xác con trong tay, ngồi giữa một cô đảo Thái B́nh Dương, tôi ngủ ngon lành.

Tôi bị mặt trời nhiệt đới đánh thức; mở mắt dạy trong ánh nắng chói ḷa, tôi hốt hoảng nhận ra là bé Mai không c̣n nằm trong tay tôi nữa. Phượng cũng không thấy đâu cả. Tôi cất tiếng gọi vợ, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, những tiếng cuối cùng trở thành tiếng gào kinh hoảng.

Những người chung quanh nh́n tôi; cặp mắt họ không thiện cảm, nhưng cũng không ác cảm, mà chỉ là những cập mắt vô can mất hết khả năng xúc động. Cái khổ đau, bất hạnh của tôi, tôi cứ tự gánh lấy. Phần riêng của họ cũng đă quá lớn, họ không thể chia xẻ thêm với ai chút ǵ nữa cả.

Tay ẵm thằng Vinh, tôi phóng nhanh xuống bờ biển vừa chạy quanh đảo, vừa gọi Phượng. Vợ tôi ngồi xẹp trên một phiến đá, vẻ mặt sầu khổ. Ôm chầm lấy vợ, tôi hỏi, “Em đi t́m con?”

Vợ tôi không nói được một tiếng nào cả.

“Họ đă xẻ thịt bé Mai?” Phượng gật đầu rồi gục vào vai tôi thút thít khóc; tôi lặng đi, tê tái.

Nguyên ngày hôm đó vợ chồng chúng tôi không nói thêm với nhau một câu nào nữa. Trước những đổ vỡ thương đau toàn diện, chúng tôi không c̣n khả năng khóc, than.

Sáng hôm sau, sau một ṿng đi t́m thực phẩm thất bại như từ nhiều ngày nay, tôi trở về hốc đá và t́nh cờ khám phá ra nguyên nhân giúp bé Vinh c̣n tương đối mạnh khỏe: Phượng đang cho con bú. Tôi ngạc nhiên v́ từ trước đến giờ Phượng không hề làm việc đó. Cả bé Mai cũng bú sữa ḅ từ khi mới lọt ḷng.

Phượng bối rối nh́n tôi, trong lúc tôi nh́n bé Vinh: môi đứa bé đỏ ḷm. Tôi kéo vú Phượng ra để thấy một vết cắt c̣n mới trên đầu vú. Tôi t́m thấy nhiều vết cắt khác ở đầu ngón tay, ở cổ tay người mẹ khốn khổ. Thở dài, tôi cúi đầu. Phượng đang trút tàn lực sang để nuôi một mầm sống. Việc làm vô cùng đáng kính phục đó chắc chắn sẽ làm tôi trở thành góa bụa sớm hơn.

Dĩ nhiên tôi không ngăn cản, cũng không phiền trách ǵ Phượng. Điều độc nhất tôi có thể làm là cố gắng hơn nữa trong việc t́m kiếm thực phẩm để nuôi Phượng và bé Vinh, nhưng số người đói khát th́ đông mà số thực phẩm lại giới hạn nên gần như chúng tôi không c̣n t́m ra bất cứ một thứ ǵ, dù chỉ là cỏ, là cây, để nhai trong miệng.

Bốn ngày sau ngày bắt gặp Phượng cho con bú bằng máu, tôi t́m được một con của khá lớn. Phượng ăn gượng gạo rồi lại nằm ngay. Vợ tôi đuối đến mức tôi phải xé từng miếng thịt cua, đút vào miệng cho nàng.

Suốt tuần sau, tôi chỉ t́m được vài con ốc. Nh́n những triệu chứng sắp chết của vợ, tôi nghe đứt ruột. Tôi không dám đi kiếm thực phẩm xa nữa, sợ người ta đến ăn thịt Phượng.

Hai ngày sau, đang nửa mơ, nửa tỉnh, tôi chợt nghe nhiều tiếng súng; tiếp theo là tiếng reo ḥ. Bàng hoàng choàng dậy, tôi nh́n theo hướng nh́n của mọi người và thấy một chiếc tàu đang từ từ tiến lại.

Tim tôi ngừng đập; cuối cùng trời vẫn c̣n có mắt, chúng tôi sắp được cứu sống, và tôi vẫn c̣n Phượng, c̣n người vợ mà trong hoạn nạn tôi thấy t́nh yêu trở thành to lớn hơn, bền chặt hơn. Tôi sẽ lại được mê mệt, được khổ sở với cặp mắt đa t́nh của Phượng.

Trong tiếng reo ḥ của những người đồng cảnh ngộ, tôi cúi xuống thủ thỉ bảo vợ, “Hôm trước em hỏi anh có c̣n tin là ‘trời xanh có mắt nữa không’; bây giờ anh trả lời em là anh tin. Anh tin cuối cùng rồi ông trời vẫn có mắt.”

Nhưng tôi đă lầm. Đối với những kẻ bất hạnh, vô phước như tôi, ông trời (nếu có ổng) đă vĩnh viễn nhắm mắt, quay mặt đi.

Con tầu tôi đang nh́n theo là một ngư thuyền của Đài Loan. Họ neo xa bờ chừng 2 cây số, rồi cho ghe nhỏ vào chở người đại diện của chúng tôi ra thương lượng. Cuộc thương lượng, nói trắng ra chỉ là một cuộc trả giá.

Người đại diện trở về cho chúng tôi biết tầu Trung Hoa đ̣i một số vàng lớn mới chịu cứu chúng tôi. Số người có vàng đề nghị chia số người Trung Hoa đ̣i hỏi trên đầu người; những kẻ trắng tay như tôi ngồi lặng thinh, dự thính.

Chiều hôm ấy người đại diện của chúng tôi trở ra ngư thuyền Trung Hoa với một phản đề nghị. Cuộc trả giá kéo dài cho đến tối, và ông ta ngủ lại trên tầu đánh cá. Sáng hôm sau ông trở lại với 3 người Tầu, và bắt đầu cuộc ghi danh, góp vàng.

Những người có vàng để góp lần lượt được xuống ghe máy để ra tàu trước cặp mắt thèm thuồng của chúng tôi. Khoảng xế chiều việc đưa những người góp vàng ra tàu hoàn thành. Người Trung Hoa chở vào cho chúng tôi một thùng cá và bảo, “Các anh ăn uống tạm tối nay. Sáng mai chúng tôi sẽ vào chở tất cả ra tàu.”

Th́ ra họ chỉ muốn làm khó dễ để lột một số vàng của những người có tài sản. Sáng hôm sau toàn bộ chúng tôi được chở ra tàu; một thủy thủ Trung Hoa giúp tôi bồng bé Vinh, trong lúc tôi bồng Phượng xuống ghe.

Yếu đuối, tôi ngă mấy lần, Phượng mở mắt nh́n tôi, cặp mắt t́nh tứ, đắm đuối ngày xưa, giờ này đă mất thần.

Xuống tầu, tôi xin một ly sữa, đút cho Phượng, nhưng vợ tôi không c̣n nuốt được nữa. Tôi biết cơ thể nàng đă mất hết hydrate; giải pháp độc nhất c̣n lại là nuôi bằng nước biển, nhưng làm ǵ có thứ đó trên một ngư thuyền.

Phượng lịm dần và hơi thở thật sự tắt hẳn vào đêm hôm đó. Xác nàng bị chuồi xuống biển theo h́nh thức thủy táng.

TÔI DỨT CÂU CHUYỆN vào lúc 11 giờ sáng ngày 30 tháng Tư năm 2004, rồi bảo thằng Vinh, “Ba hứa ngày con học xong, ba sẽ kể lại câu chuyện về mẹ con cho con nghe; ba đă thực hiện lời ba hứa.”

Nó bước đến trước ghế tôi ngồi, quỳ xuống, gục đầu lên đùi tôi, “Ba đau khổ nhiều quá,” lời nó nghẹn lại. “Con thương ba.”

Tôi vuốt tóc nó, “ba thương con.”

“Con muốn vinh danh mẹ,” thằng Vinh bảo tôi. Năm đó nó 26, vừa ra trường thuốc Austin, và đang tập sự tại nhà thương Memorial Hertman, Houston, nơi tôi làm việc.

“Bằng cách nào?” tôi hỏi nó.

“Con muốn về Việt Nam để cùng bác sĩ Nguyễn Đan Quế tranh đấu giải thể chế độ cộng sản dă man đă giết mẹ con, giết chị Mai, và làm ba buồn khổ suốt cuộc đời.”

“Môi trường tranh đấu tại hải ngoại thuận lợi hơn môi trường quốc nội,” tôi bảo Vinh. “ Tiếng nói của con sẽ lớn hơn, v́ có một đối tượng rộng hơn, quyền hạn hơn.”

Nó nghe lời tôi, và giờ này bác sĩ Trần Phượng Vinh, con của bác sĩ Trần Quang trở lại trường đại học; môn học mới của nó là điện ảnh.

Họa sĩ Thương Thương, hôn thê của nó đă vẽ xong từ năm ngoái bức tranh quảng cáo cuồn phim đầu tay ĐÔI MẮT PHƯỢNG của tài tử kiêm đạo diễn Phượng Vinh.

Nó đóng vai trung úy quân y của Sư Đoàn Nhẩy Dù, trung úy Trần Quang.

Nguyễn Đạt Thịnh
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following 2 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
Đôla Trăm (04-05-2019), dalat47 (04-05-2019)
Old 04-05-2019   #420
dalat47
R6 Đệ Nhất Cao Thủ
 
dalat47's Avatar
 
Join Date: Nov 2010
Posts: 4,996
Thanks: 1,117
Thanked 678 Times in 309 Posts
Mentioned: 2 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 71 Post(s)
Rep Power: 18
dalat47 Reputation Uy Tín Level 6
dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6dalat47 Reputation Uy Tín Level 6
Default

Xuân Lộc 1975
dalat47_is_offline   Reply With Quote
The Following 2 Users Say Thank You to dalat47 For This Useful Post:
Đôla Trăm (04-05-2019), hoanglan22 (04-05-2019)
Reply

User Tag List

Thread Tools

Facebook Comments


 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 00:10.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.74153 seconds with 13 queries