Bún mắng cháo chửi đă là quá khứ. Cách chửi "có văn hóa" của chủ quán phở chửi này nức tiếng xa gần. Khách hàng đến ăn quán phở đặc biệt ở Hà Nội này được "khuyến mại" thứ bất ngờ.
Chẳng biết từ bao giờ người ta đă chẳng c̣n xa lạ ǵ với những quán "bún quát, cháo chửi", nơi mà những món ăn ngon phải đính kèm những thứ thô lậu như ngôn ngữ tục tằn, bậy bạ như một thứ gia vị xấu xí nhưng khó bỏ chỉ v́... thói quen. Thậm chí, những hiện tượng đó c̣n được nâng tầm lên, trở thành "văn hóa".
Người ta chấp nhận được ăn một bát bún ngon kèm theo việc bị chủ quán chửi sa sả vào mặt một cách b́nh thường, bởi họ cho rằng đó là tàn dư của thời bao cấp, khi miếng ăn được đặt ở vị trí cao nhất, c̣n người bán hàng đứng ở vai ban phát, ban ơn cho khách hàng bỏ tiền ra ăn.
Nhưng có một điều ḱ lạ là, mặc cho bị "chửi", bị " mắng", những quán ăn này vẫn thu hút khách kéo nườm nượp đến ăn trong sự thích thú. Nhiều khi là v́ người ta ṭ ṃ, nhưng hơn cả cũng là ở chất lượng món ăn "đáng câu chửi".
Tại Nam Định, có một quán phở gia truyền nổi tiếng với cái tên "phở chửi". Quán khá hẹp, khoảng chưa đầy 3m2 nhưng rất đông khách tới ăn và mua về. Theo ông chủ ở đây, mỗi ngày quán phải bán được từ 500 đến 600 bát phở các loại.
Những người đến ăn ở đây đều đă quá quen với những câu chửi thề "khuyến mại" theo mỗi bát phở hay mỗi vị khách bước vào đây của chị chủ quán. Không ít lần khách đến quán không khỏi giật ḿnh khi chưa kịp kiếm được chỗ ngồi đă nghe thấy giọng chị chủ cất lên: "Đ*, đă bảo khách gọi phở không hành mà?", "Đ*, xào quá tay rồi!"...
T́m hiểu nguyên nhân bà chủ cứ luôn đệm thêm những câu chửi, người ta cho rằng đó chẳng qua chỉ là một cách thể hiện một tàn dư khác của một thời người dân sống trong môi trường ngôn ngữ bị thô thiển hóa, khi luôn phải chêm những câu chửi thề vào lời nói cho trơn tru. Điều này khác hẳn thứ tàn dư bún quát, cháo chửi ở Hà Nội.
Những câu chửi thề cứ thế ngấm dần vào trong ngôn ngữ của một bộ phận người dân lao động, trở thành một “hô ngữ” không thể thiếu trong những câu nói b́nh thường. Không có “hô ngữ”, nhiều người không thể nói năng b́nh thường, lưu loát mà cứ ấp úng như bị cứng lưỡi. Và rồi, bởi nói nhiều quá, nghe nhiều quá nên người ta đành tặc lưỡi coi là “b́nh thường”, bất chấp cái “b́nh thường” ấy lại khiến cho người mới tiếp xúc bị sốc.
Cũng cần phải hiểu rằng, chị chủ quán "chửi dẻo" nhưng không có nghĩa là chị chửi xa xả như thứ “bún quát, cháo chửi” ở Hà Nội. Nó chỉ là “tiếp đầu ngữ” cho những câu nói của chị thêm trôi chảy.
Và mặc cho bà chủ quán phở nổi tiếng giữa phố cổ Nam Định cứ văng tục chửi bới th́ quán không có lúc nào vắng khách cả. Nhiều người cho rằng khách đến đây chủ yếu là những người b́nh dân, dân dă mới "chịu nghe chửi" để được ăn phở, nhưng chị chủ quán "phở chửi" cũng thẳng thắn chia sẻ quán nhà chị buổi sáng toàn là khách hàng lănh đạo đến ăn. Không ít những vị sếp, dân công sở, công an... cũng là khách quen ở đây.
Ngoài những câu chửi "tặng kèm", quá phở cũng nổi tiếng nhờ hương vị phở thơm ngon vốn là niềm tự hào của đất Thành Nam. Phở ở quán nổi tiếng là áp chảo và sốt vang. Thịt ḅ mềm, mọng nước được áp chảo riêng với cần tây, mùi tây, cà rốt… thơm lừng.
Bánh phở thuộc ḍng nhỏ bản, mềm nhưng không nát dù là miếng cuối bát. Nước dùng trong, thơm mùi xương ḅ, đuôi ḅ khử gừng và ít lạm dụng mỳ chính. Một chút ớt tươi, đỏ óng, cắt h́nh con thoi như những thoi dệt nằm trên lớp phở trắng ngà thật khơi gợi vô cùng. Riêng với món phở sốt vang, nhiều vị khách "vô duyên" nhiều lần tới ăn nhưng đều nghe được câu "Hết sốt vang" khi gọi cũng đủ thấy độ hấp dẫn của món ăn này.