Alfred qua đời v́ ung thư trực trang giai đoạn 4. Anh ra đi để lại vợ và hai đứa con nhỏ. Hai cậu con trai đă mang chăm ra nghĩa trang ngủ mà vẫn ngon lành.
Anh Alfred David Brazel là một ông bố 2 con - bé Mason (8 tuổi) và Mylan (5 tuổi). Không chỉ là một Thượng sĩ quân đội tận tâm với nghề nghiệp, Alfred c̣n là một người chồng, một người bố hết mực quan tâm, chăm sóc gia đ́nh. Theo lời bà Kathleen Mc Elhinney - mẹ vợ của anh - anh là một người chồng tuyệt vời và là một ông bố hoàn hảo. Họ đă sống một cuộc sống rất lành mạnh và năng động.
Nhưng không may, người đàn ông 37 tuổi này khi đang làm nhiệm vụ tại For Campbell, Kentucky đă nhận hung tin. Ngày 10/2, anh biết ḿnh bị ung thư trực tràng giai đoạn 4. Tệ hơn, nó đă di căn vào gan.
Bà Kathleen cho biết: “Con rể đă gặp chuyên gia tại Vanderbilt, Nashville, nơi con được thông báo rằng không đủ điều kiện để phẫu thuật hay xạ trị. Thay vào đó, con chỉ có thể hóa trị mà thôi. Con cũng biết rằng phương pháp này không thể cứu sống con mà chỉ có thể kéo dài cuộc sống hơn một chút mà thôi. Mỗi tuần, theo đúng lịch hẹn, Fred sẽ trải qua phương pháp hóa trị để điều trị bệnh”.
Ngày 24/2, anh Alfred trải qua lần hóa trị đầu tiên và lặp lại quá tŕnh điều trị vào thứ 6 của mỗi tuần. Tuy nhiên, anh vẫn không thể vượt qua được lưỡi hái của Tử thần. Ngày 31/7 vừa qua, anh đă trút hơi thở cuối cùng.
Anh được chôn cất tại Nghĩa trang Quốc gia Arlington. Ngày 20/11, 2 cậu bé Mason và Mylan lần đầu tiên được viếng mộ bố kể từ sau ngày bố được chôn cất. Suốt 24 giờ di chuyển từ Colorado Springs đến Arlington, chị Kait Brazel - vợ anh Alfred - đă khóc liên tục. Chị nói: “Nó khiến tôi có cảm giác như anh ấy vẫn có thể trở về nhà”. Chị giải thích thêm: “Là một gia đ́nh quân đội, chúng tôi phải thường xuyên sống xa nhau v́ thế lần này mang đến cho tôi cảm xúc như thể anh ấy sẽ về nhà như những lần xa cách trước”.
Đến nơi, 2 cậu bé không ngừng chia sẻ với bố về những thành tích mà ḿnh đă đạt được. “Mylan nói với bố nó rằng con đă có được bộ đồng phục và dây đai trong lớp học vơ, con dự Halloween và chiến thắng được ổ bánh kem”, chị Kait nhớ lại ngày đầy xúc động đó. “Mason nói với bố rằng con đă đạt được cúp trong cuộc thi bơi. Hai con cập nhật với bố về mọi điều trong cuộc sống của chúng”.
Không chỉ vậy, trong chuyến thăm mộ bố lần đầu tiên, hai cậu bé c̣n mang theo một chiếc chăn nữa. Chị Kait giải thích: “Chúng tôi mang theo chăn. Mylan bảo như thế th́ con có thể cảm nhận được bố bên cạnh và con muốn được ngủ trưa cùng bố. Con đánh một giấc ngon lành c̣n Mason vẫn kiên tŕ cầu nguyện bên cạnh. Các con đă dành thời gian cho bố và tôi chỉ đứng phía sau nh́n thôi”.
Chị Kait nói, từ khi bố mất, 2 cậu bé không hề khóc bởi chị đă giải thích cho các con về sự vắng mặt của bố là do bố đang đi làm nhiện vụ mà thôi.
Nhưng rồi cũng đă đến lúc phải chia tay. Chị Kait bảo hai con ra xe để trở về nhà. Hai cậu bé vui vẻ nghe theo lời mẹ, tuy nhiên, khi đang bước đi, Mylan bỗng quay trở lại, chạy đến tấm bia ở mộ phần anh Alfred, ôm lấy tấm bia thật chặt. Cậu bé báo: “Đợi đă, con phải quay lại ôm bố một cái nữa”. Rồi cậu bé đă ṿng tay ôm lấy tấm bia đá đó.
“Tôi tin rằng các con sẽ nhớ về anh ấy măi măi”, Kait hạnh phúc cho biết. “Mason nhớ rất nhiều điều về bố. Anh ấy đă dạy Mason phải tự tin và luôn có mục tiêu nhất định. Và giờ Mason cũng dạy Mylan điều tương tự, con thường nói: “Đây là cách bố sẽ làm”. Con đă luôn hỗ trợ Mylan như các Fred đă làm với Mason. Mason từng bước hoàn thành tốt vai tṛ làm anh của ḿnh và tất cả đều ảnh hưởng từ anh ấy”.