Nếu sống bên Mỹ tôi đă chẳng phải lo cơm áo gạo tiền hàng ngày, chẳng bị đánh đập. V́ t́nh yêu với mối t́nh đầu, cho nên tôi không hề cho chồng cũ đụng vào người, và mặc cho bao người can ngăn nhưng tôi quyết định về Việt Nam, về với anh, người chồng đang sống chung hiện tại, với nhiều lần anh đi nhậu tới hôm sau rồi đay nghiến, đánh tôi không thương tiếc, ghen tuông mù quáng.
Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
Hơn 10 năm sống trong sự đay nghiến của chồng từ khi có đứa con đầu ḷng, cũng v́ cái gọi là yêu mà giờ tôi bị gia đ́nh, bạn bè xem thường. Ngày ấy tôi là cô gái dễ thương, hiền lành, biết bao người đeo bám. Tôi yêu anh, mối t́nh đầu cũng là người sống cùng tôi hiện tại. Ai nh́n vào cũng thấy chúng tôi là cặp đẹp đôi v́ sự giả tạo của anh. Anh rất nhiệt t́nh, thương vợ trước mặt bạn bè, nhưng đâu ai biết đằng sau đó là những lời đay nghiến.
Từ ngày quen anh, tôi biết một thứ t́nh yêu không chắc chắn, v́ sự ảo tưởng của anh mà tôi từ bỏ rồi đi lấy chồng và qua Mỹ. Dại dột làm sao, ở với chồng nhưng tôi chỉ nhớ đến anh ấy, lấy nhau 2 tháng mà tôi không hề cho chồng cũ đụng vào người, tôi c̣n quá yêu mối t́nh đầu. Mặc cho bao người can ngăn nhưng tôi quyết định về Việt Nam, về với anh, người chồng đang sống chung hiện tại.
Ban đầu th́ ổn, từ khi có con đầu ḷng anh không xem tôi ra ǵ, kiếm cớ ghen tuông, mặc cho tôi là người phụ nữ bận rộn, chịu khó, không bao giờ biết tụ tập bạn bè hay ăn chơi ǵ khác. Anh giở thói chửi bới rồi chuyển sang đánh đập, tự suy diễn ra các câu chuyện và gán cho tôi cặp với các đồng nghiệp nam, sau đó kiếm cớ đánh tôi. Ban ngày tôi làm hành chính, tối về phải làm thêm rồi dạy con học bài đến mức không bước ra khỏi nhà, quần áo rất đơn giản; trong khi thời con gái tôi sành điệu, mua sắm không tiếc tiền. Giờ tôi không dám lướt mạng v́ nh́n đám bạn cũng đi du lịch, diện những bộ cánh đẹp, những bữa tiệc tụ tập...
Tôi chỉ biết có chồng con, cuộc sống hy sinh như vậy nhưng chồng tôi chỉ biết tụ tập bạn bè vào các ngày nhận lương, hết tiền th́ về xin vợ, từ những bữa ăn sáng có vài chục ngàn cũng phải xin. Rồi những ngày anh đi nhậu tới hôm sau rồi đay nghiến, đánh tôi không thương tiếc, sau đó anh vào trang cá nhân của tôi t́m kiếm những tấm h́nh chụp chung với các đồng nghiệp và chỉ trích. Tôi giận bản thân lắm, đây là cuộc sống do tôi lựa chọn. Nếu sống bên Mỹ tôi đă chẳng phải lo cơm áo gạo tiền hàng ngày, chẳng bị đánh đập. V́ t́nh yêu, tôi giờ như thế này, tôi cần t́nh thương, cần người che chở, bao bọc. Giờ tôi chỉ sống v́ con, phải làm sao đây?
Hằng