Từ bỏ người mẹ nghèo khổ một mắt,nhiều năm sau sự thật được tiết lộ khiến chàng trai hối không kịp - VietBF
 
 
 
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking

Go Back   VietBF > Other News|Tin Khác > Stories, Books | Chuyện, Sách


Reply
 
Thread Tools
  #1  
Old  Default Từ bỏ người mẹ nghèo khổ một mắt,nhiều năm sau sự thật được tiết lộ khiến chàng trai hối không kịp
Cha mẹ luôn hy sinh và dành những điều tốt đẹp nhất cho con cái.Nhưng có những người con khi c̣n trẻ thường có những suy nghĩ ích kỷ và cảm thấy bất măn v́ không có được một cuộc sống như mong muốn.Chàng trai trong câu chuyện là một ví dụ v́ coi thường ruồng bỏ người mẹ chột mắt nghèo khổ,đến khi biết được sự thật th́ đă qúa muộn.

Từ nhỏ đến lớn tôi đă không có cha và sống với mẹ trong căn nhà tranh tồi tàn, nghèo túng. Tôi vẫn luôn thầm trách móc mẹ đă không cho tôi một cuộc sống đầy đủ với những bộ quần áo đẹp, những ngôi nhà khang trang có cả người giúp việc và những món ăn ngon đắt đỏ như bạn bè đồng trang lứa.

Mẹ tôi chỉ làm một công việc tầm thường là bán hàng ở một khu chợ ngoài trời. Bà lượm lặt cỏ dại và những loại rau lặt vặt để bán. Mỗi lần nh́n thấy mẹ tôi quanh quẩn ở những bờ ruộng, bờ sông nhặt nhạnh những thứ đó, trong ḷng tôi luôn dậy lên cảm giác khó chịu và chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi những tháng ngày nghèo đói bên mẹ.

Tuy nhiên, đó không phải là điều luôn khiến tôi khó chịu khi nghĩ về mẹ, mà chính việc mẹ tôi chỉ có một bên mắt đă ám ảnh tôi từ khi c̣n bé. Tôi không bao giờ t́m hiểu hay hỏi mẹ tại sao bà lại trong t́nh trạng này, mà trong ḷng tôi chỉ có một cảm giác ghét bỏ, ruồng rẫy và nguyền rủa. Tôi đă dành cho mẹ tôi tất cả mọi cảm xúc xấu xa nhất mà một con người có thể có.

Có một lần trường tôi tổ chức ngày hội thể thao và mẹ tôi đă tới. Khi tôi đang đứng cùng các bạn trong lớp, mẹ tôi tiến lại gần, bà vừa đưa tay áo lên lau mồ hôi vừa mỉm cười gọi tôi. Khoảnh khắc đó tôi chết lặng và muốn biến mất ngay lập tức. Tại sao bà lại đến đây để biến tôi thành tṛ cười cho các bạn.

Tôi nh́n mẹ với ánh mắt của sự căm ghét và phẫn nộ, tôi chỉ muốn hét vào mặt mẹ ngay lúc đó rằng: “Tại sao bà lại đối xử với tôi như thế?” Kể từ ngày hôm đó, bạn bè trong lớp và trong trường đều biết tôi có bà mẹ chỉ có một mắt. Họ chế giễu, châm chọc tôi và nói tôi là con của người khuyết tật. Họ đi theo tôi chỉ để nhạo báng tôi với câu hỏi: “Sao mẹ mày chỉ có một mắt vậy?”

Tôi trút mọi tức giận và tủi nhục ở trường lên mẹ. Có lúc, không kiểm soát được cảm xúc, tôi c̣n giận dữ quát mắng bà: “Sao mẹ không có hai con mắt? Mẹ đă biến con thành tṛ cười cho tất cả mọi người. Sao mẹ không biến mất khỏi thế giới này đi? Sao mẹ không chết đi?”

Sau khi b́nh tĩnh lại, suy nghĩ về những lời ḿnh đă nói, tôi biết rằng không có người con nào lại đối xử với mẹ ḿnh theo cách đó. Nhưng sĩ diện cá nhân đă biến tôi thành kẻ mất hết lư trí. Chỉ sau một vài giây hối hận, tôi nhanh chóng cảm thấy thoải mái với sự “ích kỷ” của ḿnh. Tôi cho rằng tôi đă nói ra được những điều tôi luôn muốn nói, và những điều đó không sai. Tôi nghĩ tôi chẳng gây ra tổn thương nào cho mẹ…

Nửa đêm hôm đó, tôi thức dậy và đi xuống nhà bếp để uống nước. Vừa tới cửa bếp, tôi thấy mẹ đang ngồi lặng lẽ, c̣n khuôn mặt th́ ướt đẫm những giọt nước mắt. Bà không khóc thành tiếng chỉ nghẹn ngào trong từng tiếng nấc v́ sợ tôi tỉnh giấc… Chứng kiến cảnh tượng ấy, trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Trong một thoáng, tất cả những h́nh ảnh cơ cực của mẹ khi một thân một ḿnh nuôi tôi khôn lớn và những lần bà ngậm ngùi, đau khổ chịu đựng những lời chế nhạo của người ngoài dội về trong tâm trí tôi… Tôi cảm thấy ân hận vô cùng, chỉ biết quay đi và nín lặng…

Nhưng ngay sau đó, sự chán ghét thường có lại trỗi dậy trong tôi khi nhớ lại cảnh mẹ tôi ngồi khóc ở đằng kia… bằng một mắt. Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ trưởng thành, sẽ thành đạt và thoát khỏi mẹ tôi cùng với sự nghèo nàn kiệt quệ này.

Thế rồi tôi lao vào học tập, rời xa người mẹ khốn khổ của ḿnh và căn nhà tồi tàn ḱm hăm cả tuổi thơ tôi, khăn gói lên Seoul ôn luyện. Cuối cùng, tôi đă đỗ vào trường đại học Seoul bằng tất cả sự quyết tâm và tự tin mà tôi có. Sau đó, tôi kiếm được một công việc tốt, mua nhà, lập gia đ́nh và tận hưởng cuộc sống sung túc mà không có mẹ tôi… Dưới lăng kính của một người đàn ông thành đạt không một chút vương vấn với quê nhà, tôi yêu thích nơi đây v́ sự phồn hoa náo nhiệt, sự hiện đại tiện lợi và trên hết, nó không gợi nhắc tôi về… người mẹ đáng thương chỉ có một mắt.

Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoát đă 10 năm trôi qua, sự nghiệp của tôi ngày càng thuận lợi và gia đ́nh vẫn luôn hạnh phúc viên măn. Vào một ngày cuối tuần, khi tôi đang chơi đùa cùng các con trong nhà th́ nghe thấy tiếng gơ cửa. Vừa mở cửa ra, tôi chết lặng khi nh́n thấy vị khách ấy. Cảm giác buồn tủi và kí ức năm xưa ùa về trong tôi… Tôi gặp lại bà, người mà tôi muốn trốn tránh trong cả cuộc đời này.

Trong đầu tôi văng vẳng câu hỏi: “Tại sao bà lại đến đây?”, rồi nh́n mẹ với ánh mắt ruồng bỏ và giận dữ. Mẹ tôi đă xuất hiện trước cửa nhà tôi với bộ quần áo cũ rách và chỉ có một mắt. Tôi cảm thấy cả bầu trời như sụp xuống, đứa con gái bé bỏng của tôi đă chạy biến đi v́ khuôn mặt đáng sợ của mẹ tôi. Tôi cố ḱm nén sự run rẩy đang dâng lên và hỏi mẹ bằng một giọng lạnh lùng, vô cảm: “Bà là ai? Tôi không biết bà!” Rồi tôi rít lên: “Sao bà dám đến nhà tôi và làm con gái tôi sợ hăi! Hăy biến khỏi đây ngay lập tức!”.

Mẹ tôi kinh hăi khi nghe những lời tôi nói, đôi mắt bà ngấn nước nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc của ḿnh. Bà chỉ cúi đầu xuống và trả lời trong sự hối tiếc: “Ôi tôi xin lỗi. Có lẽ tôi đă đến nhầm nhà!” và bỏ đi ngay lập tức. Nh́n bóng bà khuất dần khuất dần sau những ṭa nhà chọc trời của Seoul, tôi thấy yên tâm trong ḷng. Tôi chẳng quan tâm rằng bà sẽ đi đâu, hay đêm nay bà sẽ ngủ ở chỗ nào, tôi chỉ biết cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quan tâm hay nghĩ đến bà nữa.

Tôi lại tiếp tục lao vào guồng quay của cuộc sống… H́nh ảnh về mẹ cũng dần phai nhạt trong tâm trí… Tôi đă hoàn toàn gạt mẹ ra khỏi cuộc đời ḿnh, và tôi cảm thấy hạnh phúc, nhẹ nhơm như trút bỏ được một gánh nặng.

Một ngày, tôi nhận được lá thư mời về dự hội trường phổ thông năm xưa tôi theo học. Tôi quyết định về thăm quê nhà lại một lần, sau rất nhiều năm bỏ quên vùng đất ấy trong kí ức. Tôi nói dối vợ rằng tôi đi công tác và một ḿnh lái xe về quê. Sau khi dự hội trường, tôi đi đến căn lều nơi tôi từng sống và từng gọi là… nhà. Tôi thuyết phục bản thân rằng tôi làm điều này v́ ṭ ṃ và hoàn toàn không phải v́ tôi nhớ mẹ.

Vừa vào đến cửa, tôi thấy mẹ đang gục trên nền đất và lạnh cóng…. Bà ôm một tờ giấy vào ngực và mắt th́ nhắm chặt. Tôi vội vàng chạy đến th́ phát hiện bà đă qua đời từ lúc nào và trong tay bà là lá thư bà dùng chút sức lực cuối cùng để viết. Mắt tôi dán chặt vào từng ḍng chữ, và sau bao nhiêu năm, trái tim tôi lại một lần nữa như bị thứ ǵ đó bóp nghẹt…

“Con trai yêu quư của mẹ,

Mẹ nghĩ là mẹ đă sống đủ rồi. Và… Mẹ sẽ không bao giờ lên Seoul thăm con nữa, sẽ không bao giờ khiến con phải mất mặt hay bối rối v́ mẹ nữa. Nhưng có phải mẹ quá tham lam không khi mẹ ước con về thăm mẹ một lần? Mẹ nhớ con nhiều lắm, con trai của mẹ. Trong những năm tháng qua, hàng ngày mẹ đều lo sợ. Mẹ sợ khi mẹ càng già đi, trí nhớ của mẹ sẽ không lưu giữ được tất cả những h́nh ảnh và kí ức về con. Mẹ đă vui mừng khôn xiết khi biết con sẽ về dự hội trường. Nhưng mẹ dặn bản thân ḿnh rằng nhất định không được tới đó, không được biến con trai của mẹ, một người thành đạt trong xă hội, thêm một lần nữa mang danh là con của bà mẹ tật nguyền. Mẹ vô cùng xin lỗi con v́ mẹ chỉ có một mắt, mẹ đă khiến con xấu hổ và sống trong sự chế giễu, dè bỉu của bạn bè suốt cả quăng đời ấu thơ.

Con biết không, khi con c̣n rất nhỏ, con đă gặp một tai nạn và bị mất một con mắt. Trái tim mẹ vô cùng đau đớn và mẹ không thể đứng nh́n con trai của mẹ lớn lên chỉ có một bên mắt như vậy được. Mẹ đă đưa ra quyết định mà mẹ cho là đúng đắn nhất trong cuộc đời của mẹ, mẹ quyết định tặng cho con con mắt của mẹ…

Mẹ rất hănh diện về con và cảm ơn con rất nhiều v́ cuộc đời của một người mẹ chỉ quanh quẩn nơi xóm nhỏ này, nhờ có con mà đă được ngắm nh́n những nhiều điều đẹp đẽ, mới lạ của cuộc sống; con đă mang đến cho mẹ một thế giới mới. Những lần con tức giận với mẹ, mẹ đều tự nhủ rằng “đó là v́ con yêu mẹ”. Mẹ luôn luôn lưu luyến và nhớ nhung những tháng ngày con ở bên mẹ, những tháng ngày mẹ được chăm sóc cho con, vỗ về con, những tháng ngày mẹ được nh́n ngắm con dù chỉ bằng một con mắt.

Mẹ nhớ con và yêu con rất nhiều. Con là tất cả cuộc sống của mẹ”.

Trong thế giới của tôi dường như có một điều ǵ đó vừa kết thúc một cách vụn vỡ và đau thương… Tôi đă tàn nhẫn ruồng bỏ người đă sống cả cuộc đời chỉ v́ tôi. Trong khoảnh khắc ấy, những điều xấu xa mà tôi đă làm, những ánh mắt căm ghét, oán giận, những lời cay nghiệt bất măn tôi dành cho mẹ, tất cả như hiện về trước mắt tôi một cách rơ ràng và đau đớn. Tôi khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc. Tôi khóc cho mẹ tôi, khóc cho tất cả những đau khổ, tủi nhục mà bà đă phải chịu đựng trong suốt cuộc đời, và khóc v́ sự hy sinh quá to lớn và vĩ đại của bà dành tặng một đứa con trai bất hiếu như tôi.

Tôi cũng khóc cho chính bản thân ḿnh… cho sự ngu ngốc đă không nhận ra đâu là giá trị cuộc sống đích thực. Tôi không xứng đáng là một con người, càng không xứng đáng làm con trai của mẹ. Tôi chỉ mong những giọt nước mắt hối hận muộn màng dành cho cuộc đời quá đỗi khổ đau, truân chuyên nhưng vô cùng vĩ đại và đáng tự hào của mẹ sẽ khiến mẹ phần nào an nghỉ nơi chín suối… Tôi tự nhủ sẽ cố gắng sống tốt, biết yêu thương và thấu hiểu người khác để bù lại những lỗi lầm mà tôi đă gây ra cho mẹ, và cho cuộc đời này…

Suy ngẫm:

Mỗi người trong cuộc đời này khi sinh ra đều mang một số phận, và với những người khuyết tật, họ đă kém may mắn hơn khi không mang một cơ thể lành lặn, đầy đủ, bởi vậy đừng bao giờ ghét bỏ hay ḱ thị họ. Chúng ta hăy thông cảm với sự mất mát của họ, chia sẻ với họ những bất hạnh không dễ vượt qua ấy, hăy lấy t́nh thương để bù đắp những khoảng trống trong trái tim của họ và cuộc sống của họ.

Đừng bao giờ tỏ ra bất kính với cha mẹ, đừng phớt lờ và đánh giá không đúng sự hy sinh mà cha mẹ dành cho chúng ta. V́ cha mẹ đă trao cho chúng ta cuộc sống, dành cả cuộc đời để nuôi dưỡng chúng ta, và dành tặng cho chúng ta tất cả những ǵ họ có. Cha mẹ và con cái đến với nhau trong cuộc đời này chính là nhờ duyên phận. Bởi vậy, hăy trân trọng mối nhân duyên tốt đẹp này, hăy trân trọng cha mẹ v́ có thể họ đă phải đánh đổi rất nhiều điều để trở thành cha mẹ của bạn…

nguoiduatinabc
R10 Vô Địch Thiên Hạ
Release: 03-03-2017
Reputation: 20850


Profile:
Join Date: Apr 2016
Posts: 68,327
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	me-blogtamsu1.jpg
Views:	0
Size:	92.1 KB
ID:	1005599  
nguoiduatinabc is_online_now
Thanks: 168
Thanked 4,956 Times in 3,990 Posts
Mentioned: 4 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 21 Post(s)
Rep Power: 77 nguoiduatinabc Reputation Uy Tín Level 7nguoiduatinabc Reputation Uy Tín Level 7
nguoiduatinabc Reputation Uy Tín Level 7nguoiduatinabc Reputation Uy Tín Level 7nguoiduatinabc Reputation Uy Tín Level 7nguoiduatinabc Reputation Uy Tín Level 7nguoiduatinabc Reputation Uy Tín Level 7nguoiduatinabc Reputation Uy Tín Level 7nguoiduatinabc Reputation Uy Tín Level 7nguoiduatinabc Reputation Uy Tín Level 7nguoiduatinabc Reputation Uy Tín Level 7
Reply

User Tag List

Thread Tools

Facebook Comments


 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 07:31.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.09630 seconds with 13 queries