Tôi hiện là sinh viên năm cuối của một trường đại học nơi phố thị. Thời gian năm cuối, tôi thường lên thư viện trường t́m kiếm tài liệu phục vụ cho quá tŕnh hoàn thiện đồ án ra trường. Một lần trên thư viện, tôi đang tra cứu tài liệu, một cô gái cũng mang sách ra bàn đọc và em ngồi gần chỗ tôi.
Mùi hương thơm ngát thanh khiết từ làn áo em lan tỏa nhè nhẹ khiến tôi liên tưởng đến hương sen hay hương nhài. Có thiện cảm ban đầu, tôi mới lân la bắt chuyện. Th́ ra em sinh viên năm 3 của khoa trong trường. Em chia sẻ em có thói quen lên thư viện vào mỗi thứ 6.
Trái với tất cả những ǵ tôi từng mơ...
Chúng tôi nói chuyện hồi lâu và có vẻ khá hợp nhau. Cuộc ‘hội ngộ’ của tôi và em có lẽ sẽ chẳng biết đến khi nào kết thúc, nếu không có tiếng chuông báo hết giờ của thư viện. Biết được thói quen của em, vậy là thứ 6 nào tôi cũng cố thu xếp hết mọi việc để lên được gặp em và nói chuyện cùng em. Có hôm lên, đợi măi mà chẳng thấy em đâu, tôi nghĩ chắc em bận ǵ hôm nay. Cả hôm đó tôi âu sầu, ủ rũ, học hành chẳng vào chút ǵ.
Một thời gian tôi biết ḿnh đă phải ḷng em. Rồi tôi lấy hết can đảm của một gă đàn ông nói ra những điều ấp ủ bấy lâu rằng: Tôi yêu em mất rồi. T́nh yêu của chúng tôi bắt đầu từ đó.
Người con gái đó mang vẻ đẹp của sự thánh thiện, hiền ḥa. Những lúc em chăm chú đọc sách, làn tóc mây khẽ xơa, tung lượn nhè nhẹ bên khung cửa sổ; đôi lúc em nhíu đôi lông mày (có lẽ chỗ nào đó khiến em băn khoăn khó hiểu, hay trách cứ một điều ǵ đó trong cuốn sách) hoặc những khi em cười tủm một ḿnh th́ tôi như bị em lấy đi ‘linh hồn’.
Tôi vẫn nhớ như in lần đầu gặp em, thấy dáng em khi em đứng lên ra về. Dù em không trong tà áo dài nhưng tôi vẫn thấy em thướt tha. Dù em không trong phấn son điểm trang nhưng tôi vẫn thấy em rạng ngời. Từng bước em cất đi tôi thấy em như trong tất cả sự đẹp nhất của dáng h́nh con gái phương Đông.
Cho đến khi..
Khi ra trường, thật may mắn cho tôi là nhanh chóng kiếm được một chỗ làm việc như ư. Mừng về niềm vui này tôi có tổ chức bữa tiệc nho nhỏ. Buổi tiệc kết thúc vào nửa đêm. Cả buổi tối tôi mong chờ em. Nhưng em bận cả ngày và em đă tới chỗ tôi khi ngoài trời lúc đó mưa tầm tă, trên tay là món quà em dành tặng tôi. Thấy vậy, nh́n thương em tôi liền bảo em vào trong thay đồ. Quả thực trong khi yêu nhau chúng tôi cũng có những khát khao về nhau nhưng cố gh́m ḷng ḿnh lại.
Qua tấm cửa kính loang loáng mờ ảo, tôi thấp thoáng thấy thân h́nh em – dáng h́nh mà tôi mê đắm từ phút giây đầu. Bỗng em gọi với: ‘Em quên không mang khăn tắm. Anh cầm giúp em với’. Em mở cánh cửa và cầm chiếc khăn tắm tôi đưa… Lần đầu tiên tôi thấy em trong bộ bikini, toàn thân c̣n ướt sũng.
Nghĩ đến người con gái trong trang phục áo tắm hẳn mọi người sẽ mường tượng thân h́nh nóng bỏng nhất của người phụ nữ. Tuy nhiên trái với tất cả những ǵ tôi từng mơ về thân h́nh em khi xưa, giây phút tôi đưa chiếc khăn tắm cho em, tất cả đă sụp đổ hoàn toàn.
Tôi cứ nghĩ em xinh tươi, kiều diễm như vậy sẽ phải sở hữu số đo ba ṿng ‘chuẩn không cần chỉnh’ (trong trang phục thường ngày tôi cảm nhận được điều đó). Nhưng khi trong bộ bikini th́…tôi đă lấy tay che mắt lại. Thường ngày đôi ‘g̣ bồng đảo’ của em là trung tâm điểm của mọi ánh nh́n, cả tôi cũng vậy. Nhưng khi tháo cởi bên ngoài, trong bộ áo tắm tôi thấy em dùng những tấm độn.
Tôi vẫn nghĩ em có ṿng eo thật thon gọn, h́nh đồng hồ cát rơ rệt khi nh́n em từ xa. Nhưng lúc này th́ không, đó là chiếc eo bánh ḿ. Bất giác tôi nghĩ về h́nh ảnh phụ nữ thời Phục hưng. Eo bánh ḿ là h́nh mẫu vẻ đẹp. Nhưng thời đại này nó là điều chị em nào cũng muốn tránh. Suưt chút nữa th́ tôi làm rơi chiếc khăn tắm khi đưa cho em. ‘Anh sao vậy?’ – em hỏi tôi. Tôi ngậm ngùi dối ḷng: ‘À…không. Anh chỉ hơi sững sờ khi thấy em như này thôi’.
Trong tôi lúc đó hơi rối bời. Phải chăng đây là một ví dụ cho câu nói: ‘Sự thật phũ phàng’. Tôi cần một ly nước lạnh lúc này.
Tinngan/Theo Khỏe & Đẹp