Tôi tới thăm con gái mà không báo trước, định sẽ gơ cửa cho con bất ngờ. Nhưng khi đến nhà, nh́n qua ô cửa kính xem con gái đang làm ǵ, ánh mắt tôi bỗng như tối lại.
Lại sắp đến Giáng sinh rồi, không biết năm nay, con gái của tôi sẽ viết thư cho ông già Noel mong điều ước ǵ nhỉ? Suy nghĩ ấy khiến tôi nhớ lại những ngày không quá xa, nhưng chẳng bao giờ c̣n gần được nữa. Ngày tôi, vợ và con gái cùng sống chung dưới một mái nhà.
Đă lâu rồi, tôi không tới thăm con v́ công việc cuối năm quá nhiều, quá bận. Con cũng không hay đ̣i mẹ gọi điện để gặp bố như trước. Có lẽ con cũng bắt đầu dần quen với sự thiếu vắng bố mỗi ngày.
Nghĩ đến đó, tôi thấy thương con, nhớ con, muốn gặp con ngay tức khắc. Mùa đông, mới 18h trời đă tối. Tôi rời khỏi nhà, cơn gió lạnh táp vào mặt buốt giá nhưng nghĩ sắp gặp con, ḷng như ấm lại. Tôi tới mà không báo trước, định sẽ gơ cửa cho con gái bất ngờ.
Tôi tắt máy xe từ cổng, nhẹ nhàng bước vào trong, ghé mắt nh́n qua ô cửa kính xem con gái đang làm ǵ, ánh mắt bỗng như tối lại. Con gái tôi đang chơi đùa với một người đàn ông trông c̣n trẻ. H́nh như hai người thi vẽ, xem ai vẽ đẹp hơn.
Tôi chưa chuẩn bị tinh thần để nh́n vợ cũ hạnh phúc bên một người đàn ông khác (Ảnh minh họa: iStock).
Vợ cũ của tôi từ trong bếp bước ra, một tay bê đĩa cá sốt cà chua, tay kia cầm đĩa rau sống. Tiếng con gái kêu lên: "Món này bố rất thích ăn, mẹ nhỉ". Vợ cũ và người đàn ông nh́n nhau cười.
Giọng người ấy nh́n con gái tôi ấu yếm: "Chú cũng thích món cá, sau này chú muốn được mẹ nấu cho ăn thường xuyên có được không?". Con bé gật đầu, tiếng cười rộn vang trong ngôi nhà nhỏ.
Tôi lặng lẽ quay xe ra về, ḷng hiểu v́ sao con gái dạo này không gọi điện cho bố nữa. Trời lạnh quá, cái lạnh bên ngoài chẳng thấm ǵ so với cái lạnh bên trong.
Tôi và vợ ly hôn đă 4 năm, sau khi tôi lỡ "ngă ḷng" với một cô gái khác. Tôi cứ nghĩ chỉ cần tôi biết sai và hối lỗi, thời gian sẽ khiến nỗi đau của vợ nguôi ngoai. Nhưng không, mỗi ngày đi qua, tính t́nh vợ hoàn toàn thay đổi, khi th́ trầm lặng, khi th́ cáu giận bất ngờ.
Vợ hay nói những lời cay đắng, giày ṿ tôi cả trong giấc ngủ lẫn bữa ăn. H́nh như bất cứ điều ǵ, bất cứ chuyện ǵ cuối cùng đều gợi nhớ tới việc tôi đă lừa dối cô ấy.
Cuộc sống vợ chồng v́ thế căng thẳng, ngột ngạt. Tôi đề nghị, tôi sẽ ra ngoài ở một thời gian, hy vọng vợ không nh́n thấy tôi sẽ sớm cân bằng tâm lư trở lại. Nhưng vợ tôi lại nghĩ tôi muốn ra ngoài để dễ ngoại t́nh hơn. Cô ấy nhất quyết ly hôn.
Hai bên gia đ́nh không khuyên nổi vợ tôi. Tôi cũng không c̣n sự lựa chọn nào khác. Lúc ấy tôi nghĩ, có khi đó là lối thoát cho cả hai. Tôi để lại nhà cho vợ nuôi con, ḿnh ra ngoài thuê trọ.
Ly hôn rồi, tôi mới có khoảng lặng cần thiết để nh́n lại những chuyện đă qua. Tôi nhớ lại những ngày hai đứa yêu nhau, nhớ lại khoảng thời gian mới cưới, nhớ ngày vợ mang bầu, ngày vợ sinh con... Những ngày tháng ấy, sao xa rồi lại nhớ nhiều đến thế.
Ly hôn rồi, có vẻ như vợ dễ dàng đối diện với tôi hơn. Cô ấy thoải mái cho tôi đến thăm con, thường chiều con gọi điện cho bố. Giọng cô ấy đă không c̣n cáu gắt, khó chịu, không c̣n mỉa mai, giày ṿ. Tôi nhận ra vợ đau đớn v́ yêu và tin quá nhiều, c̣n tôi đă đáp lại t́nh yêu ấy bằng cách buông lời ngọt ngào với một người phụ nữ khác.
Tôi không hy vọng ḿnh có thể tái hợp cùng vợ cũ, nhưng cũng chưa chuẩn bị tinh thần để nh́n cô ấy hạnh phúc bên một người đàn ông khác. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần nghe con gái ḿnh sẽ gọi một người khác bằng bố. Vậy nên, h́nh ảnh hôm nay khiến tôi tê tái ḷng.
Bóng tối đă buông xuống hoàn toàn, đường lạnh vắng thưa người. Tôi nh́n hai bên đường, nh́n những ô cửa sáng đèn rồi mường tượng cảnh sum vầy ấm áp bên trong. Tôi khát khao lại được cùng vợ con ngồi bên nhau trong bữa cơm tối, mặc kệ bên ngoài gió thổi ào ào qua khe cửa. Khát khao ấy, giờ không c̣n trong tầm với nữa.
Ở đời, mỗi sai lầm ta trải qua đều là một bài học lớn. Bài học nào cũng phải trả học phí, chỉ là học phí tôi phải trả cho bài học cuộc đời ḿnh quá đắt, quá đau ḷng.
VietBF@sưu tập