Vẫn biết, một người từng có thời ngang dọc tung hoành kẻ hầu người hạ, từng đứng trước ba quân nặng một lời thề, mà c̣n có ngày quỳ gối khom lưng. Th́ sá chi lời chót lưỡi đầu môi của kẻ đă vốn mang trong ḿnh danh Xướng ca vô loại.
Hết người này rồi người khác, ai rồi cũng đi đến cuối đoạn đường của cuộc đời! Hôm nay anh, ngày mai tôi. Rồi cũng đến lúc buông thả hai tay, xa ĺa h́nh hài, tất cả trở về cát bụi. Đă gần bốn mươi năm, tuổi thanh xuân của đời người đă trôi qua, như nước chảy, như gió thoảng, mới đây thôi mà đă thấp thoáng bóng hư không của tóc bạc, da mồi, của tàn rửa thời gian, của nhạt nhoà kỷ niệm.
Ai ở thời tuổi trẻ SaiGon mà không mê đắm giọng hát khàn khàn ma quái, rũ rượi nỗi đau cuộc chiến một thời từ lời kinh đêm của Người con gái Việt Nam da vàng, của Đại bác ru đêm, Hát trên những xác người, đến những lời th́ thầm dịu êm của Hăy Yêu nhau đi, Như cánh bạc bay, Nắng thủy tinh, Nh́n những mùa Thu đi ... Khánh Ly hồi đó tóc xoă vai mềm, dáng gầy guộc nhỏ, và những ca từ Trịnh Công Sơn đă chắp cánh cho cô, từ một ca sỹ hạng hai hạng ba của thành phố sương mù Đà Lạt, thành một tượng đài vững chắc lung linh trong tâm hồn của biết bao người.
Cuộc chiến quá khốc liệt và nỗi bàng hoàng khắc khoải của một tương lai mịt mù trong lửa đạn đă mang những tâm hồn tuổi trẻ vùi quên trong những bài hát phản chiến, những ước mơ hoà b́nh non trẻ khờ dại, mà Khánh Ly và Trịnh Công Sơn đă như kư dấu ấn đậm đà trong than văn ru êm.
Với tôi, Trịnh Công Sơn đă chết ngày 30/4/75, khi ông lên đài ôm đàn hát bài Nối Ṿng Tay Lớn.
Không bởi khái niệm hận thù, cũng chẳng phải bởi mất mát bất cứ điều chi. Đơn giản là tôi tôn trọng những người sống chết có lư tưởng. Bên này, bên kia, chỉ khác nhau ranh giới của điều họ tin tưởng và việc họ làm. Đúng với bên này, không đúng với bên kia. sao cũng được. Tôi không biết ǵ về Chính Trị. Tôi chỉ là một người b́nh thường, tầm thường. Nhưng tôi không ưa những người phản bội, những kẻ hai mang. Anh không thể ngày hôm nay c̣n ăn cùng mâm, ngủ cùng chiếu, chén rượu chia đôi, cùng san sẻ mọi điều. Rồi bỗng một ngày anh rút dao đâm toi một nhát chí mạng, rồi xô tôi xuống giữa gịng nước xoáy, rồi dửng dưng, rồi lăng quên...
Ai cũng có quyền sống theo ư ḿnh, cách sống nói lên tất cả. Cái điều tưởng chừng đơn giản ấy thật ra rắc rối khôn lường. Thế mới là cuộc đời, thế mới có ḷng tin bị lừa dối và sự phản trắc được tô hồng, đánh bóng!!
Khi lngười ta trẻ, làm ǵ, nói ǵ cũng dễ như không, cũng chắc như đinh đóng cột. Người ta tin và khiến người khác tin những lời tâm huyết, nhũng câu tâm t́nh, những lời tâm sự sẽ măi măi khắc ghi, dẫu một mai sông cạn đá ṃn, bể dâu biến đổi..
Vẫn biết lời nói gió bay, cái lưỡi vốn không xương. Một Phạm Duy đă chết rất lâu trước khi nằm lại trên đất quê hương sau những câu phát ngôn chỉ có ông mới có thể nói lên mà chẳng biết ngượng mồm. Nhưng cũng có câu Ngàn Năm Bia Miệng!
Khánh Ly không chỉ hát, cô c̣n nói, và nói rất nhiều. Về chuyện đi, ở, đi về. Lời nói gió bay. Nhưng tiếng xấu tiếng tốt để đời.
Vẫn biết, một người từng có thời ngang dọc tung hoành kẻ hầu người hạ, từng đứng trước ba quân nặng một lời thề, mà c̣n có ngày quỳ gối khom lưng. Th́ sá chi lời chót lưỡi đầu môi của kẻ đă vốn mang trong ḿnh danh Xướng ca vô loại.
Chỉ tiếc có nhũng cái chết được bao người thương tiếc, lại có cái chết ê chề trong ghẻ lạnh khinh khi!
Vĩnh biệt Khánh Ly, nữ hoàng chân đất một thời, đă già, đă qua, và đă chết !
SG, 2014
Van Anh chuyển
|
|