VietBF - View Single Post - Tiếu Lâm...
Thread: Tiếu Lâm...
View Single Post
Old 12-07-2017   #146
trungthu
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Nov 2006
Posts: 1,628
Thanks: 25,882
Thanked 3,605 Times in 1,315 Posts
Mentioned: 403 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1259 Post(s)
Rep Power: 23
trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8
trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8trungthu Reputation Uy Tín Level 8
Default

Đo chim hay “ thì cũng chỉ bấy nhiêu thôi “
( Lời phi “ NỘ “
Trung Thu không phải là người viết hay và cũng không phải là người hay viết nhưng vừa qua khi đi ngang qua quán biên thùy của các thành viên VietBF thấy Cha 12 ba múa gậy vườn hoang ở “Tiếu Lâm quán “, không biết Cha này có thù oán với ai không mà quán vắng quá , thấy mà thương , Trung thu chợt nhớ lại chút dư tình năm cũ nên đành trộm cây viết trong tủ của lão Long Huệ mà múa mấy đường tơ.
Tiếu lâm thường ẩn chứa nhiều chuyện tục, nhưng tục mà thanh, nghe nói chuyện tiếu lâm được thịnh hành nhất là vào lúc Bắc bình Vương Nguyễn Huệ tiến quân ra Bắc đuổi quân Tàu và đám tay sai Lê chiêu Thống, chuyện tiếu lâm được kể tràn lan trên đoạn đường dài trong suốt 10 ngày đêm Bắc tiến để quân sĩ quên đi nỗi cực nhọc…
Vì không phải là người viết hay, hay là người hay viết, và lại đi trộm cây viết của lão Long Huệ nên viết vội vàng , cú pháp lung tung , lỡ mà có các vị cao nhân hay các vị tiến sĩ nào bắt lỗi thì Trung thu đành mượn mấy câu trong kinh của Lão Trang để tự bào chữa cho mình
“ Đặng lời diễn ý,
Đặng ý quên lời “
Mặc dù là chuyện tiếu lâm phóng tác , 50% là dựa trên chuyện tiếu lâm có thiệt và 50% là hư cấu nên những nhân vật trong chuyện lỡ có bị trùng tên, trùng tuổi và trùng gì gì đó với các thành viên trong VietBF thì là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà người viết không cố ý. Và sau cùng có thành viên nào bắt lỗi thì cho Trung Thu gởi lời xin lỗi chân thành.
Tiếu lâm phóng tác tại Viet BF ngày 06 tháng 12 năm con gà mái 2017 .)


Tay cầm sự vụ lệnh , người lính hấp tấp bước vào phòng nhân viên tới chiếc bàn lớn ở giữa phòng, hắn đứng nghiêm , bàn tay phải xòe ra , úp xuống và đặt ở cuối chân mày bên phải, miệng hô lớn “ Thiếu úy Hoàng Lan 22 số quân 73… trình diện trung tá trưởng phòng “. Bức màn lớn sau cái bàn được vén ra , một dáng vóc mảnh mai với khuôn mặt kiều diễm hiện ra trước mặt chàng , 2 cái an pha uy nghi trang điểm trên cổ áo người nữ quân nhân , mặt cô nàng đỏ ửng lên, miệng ấp úng “ em.. em … em không phải là trung tá, em là thư ký ở phòng này, trung tá đi ăn cơm trưa rồi và dặn chúng em là khi nào thiếu úy đến trình diện thì phải đợi trung tá về, trung tá cần gặp thiếu úy gấp…” Mặt cô nàng đỏ ửng , không biết đỏ vì vẻ đẹp trai của người lính hay là đỏ là vì mình bị nhận lầm là trung tá, tuy nhiên người lính vẫn đứng nghiêm như pho tượng trong tư thế chào , hồn chàng ta như bị cuốn hút bởi đôi mắt diu hiền và đen nhánh của người nữ quân nhân , hồn bơi trong bể mắt, hồn thấy những tang thương ,những vành khăn trắng của cuộc thảm sát tết Mậu Thân 1968 ở Huế, những tiếng hét hãi hùng của những bà mẹ khi nhìn thấy xác con nằm la liệt ở trường tiểu học Cai Lậy, những chuyến xe đò bị giựt mìn..,những nàng Tô Thị mãi ngóng trông chồng và có lẽ buồn nhất là cặp mắt của mẹ Âu Cơ huyền thoại trong ngày chia con 2 ngã..
-Thiệu ủy đi mô mà lâu quả vậy , trung tá chờ thiệu ủy mà sốt cả ruột..
Tiếng nói cô nữ quân nhân miền sông Hương núi Ngự ở góc phòng vang lên đưa chàng về thực tại , chàng ấp úng trả lời cô gái
“Tôi… tôi bị kẹt xe ở ngã ba chú..chú “
“Chú ía chứ gì , ngừ gì mà lọa quả, có mỗi chữ ía mà nói không nổi, trai tráng trông to con sao yếu sìu quả vậy, ừ mà cũng lọa, ông nào đi ngang qua ngã ba đó cũng bị kẹt, thường thường thì người ta bị kẹt mười hay mười lăm phút, hổm trước Chả 12 Ba bị kẹt ở ngả ba đó 30 phút là đã được giải nhất của chị em ở chỗ đó rồi, còn chàng thì bị chi mà kẹt tới 2 tiếng ..chắc ..chắc là có võ phải hôn..?cô gái miền sông Hương tủm tỉm mỉm cười nói với chàng.
lần này thì chàng phải than trời , biết mình gặp phải những tay phá chuyên nghiệp, chàng cũng biết đời nhà binh nam cũng như nữ, không phá thì thôi, nhưng khi phá thì “ thầy chạy “..chàng quay đầu lại nhìn kỹ cô gái , chiếc cánh gà khiêm nhường gắn trên ngực áo lính của nàng, nàng thật là đẹp, đẹp không kém gì cô chuẩn úy , đẹp như những bức tranh sơn thủy vẽ cô gái bên chiếc đàn thập lục, riêng chỉ có cặp mắt hơi tinh quái ẩn hiện sự nghịch ngợm của cô nàng.
Chợt có tiếng nói khác ở góc phòng khác vang lên
“Mấy chị đừng có hiếp người quá mà , 22 chàng ơi , hôm qua em có nghe trung tá kể lại là chàng 1 tay đấm vỡ mõm tên vẹm ở trong chiến khu D rồi đem về cho phòng nhì săn sóc mà không tốn 1 viên đạn…”. Tiếng nói từ 1 góc phòng khác vang lên mang âm hưởng của đàn ca tài tử , Hoàng Lan quay lại nhìn thì thấy 1 khuôn mặt trái xoan mỹ miều , cô gái cũng mang cánh gà , đôi mắt đen huyền và sáng trong cũng thoang thoảng phủ lên nét tinh nghịch khi nhìn chàng , nét mặt thật là phúc hậu, hiền hòa, đúng là khuôn mặt của những cô gái sông nước miền nam .
Nghe thấy cô gái ca tụng mình chàng ưỡng ngực chỉ vào những huy chương trên ngực áo rồi nói “ các cô cứ xem mười mấy cái huy chương của tôi thì biết ngay mà “
“ Người ta là huyền đai đệ nhi đẳng Thái cực Đạo , ai mà chịu nổi cú đấm của người ta “, giọng nói của cô an pha Bắc Kỳ 54 nho nhỏ.
Hoàng Lan 22 giựt mình, thì ra mấy cô biết quá rõ về mình, nhưng tuổi trẻ tự hào và háo thắng. chàng đứng giữa phòng, xuống trung bình tấn, miệng hét lên 1 tiếng rồi tung quả đấm vào không khí kiểu con nhà võ. 3 cô nữ quân nhân nhìn nhau rồi cô miền sông Hương lên tiếng
“Nắm tay đẹp quá chàng ơi. Chàng thử đưa cái ngón tay cái ra giống như dấu hiệu lai cờ ( like ) của dân Mỹ xem nào “ Như 1 cái máy chàng làm theo câu nói của người đẹp thì thấy 3 người đẹp nhìn nhau cười mỉm chi , cô gái đeo an pha lườm chàng , lắc đầu nhè nhẹ với đôi mắt nửa hờn nửa thương rồi 3 cô đồng thanh nói : “ THÌ CŨNG CHỈ BẤY NHIÊU THÔI “…
Hoàng Lan 22 giựt mình biết mình bị trúng bẫy của 3 cô quậy này,3 cô gái đem mình ra chơi mà mình không biết bị chơi kiểu gì…” THÌ CŨNG CHỈ BẤY NHIÊU THÔI “ 6 chữ thật đơn giản giống như 1 công án của thiền môn, nó đeo đẳng chàng trong suốt đời quân ngũ và cho tới sau này..rồi Hoàng Lan thầm nghĩ “mình thua mấy người đẹp 1- 0 cũng chẳng sao, tán tỉnh cô an pha gỡ gạt 1 tí “ chàng mở màn bằng câu nói thăm dò khi nhìn cô nữ quân nhân “ cô bé vào quân ngũ năm nào vậy? “
“ TỪ NGÀY CHÚNG TA MẤT HOÀNG-SA “ người đẹp trả lời
Như 1 sô nước lạnh được dội từ trên đầu xuống Hoàng Lan giựt mình đến tỉnh người, bao ý nghĩ tán tỉnh chợt tan biến, và được đổi bằng sự kính trọng tuyệt vời .Câu trả lời của người nữ quân nhân Việt Nam Cộng Hòa thật đã quá đầy đủ, câu trả lời như phảng phất hồn Trưng-Triệu năm nào, những năm của tiền nhân “PHẤT NGỌN CỜ VÀNG “ ( đầu voi phất ngọn cờ vàng ) đuổi lũ Chệt và đám tay sai cờ đỏ về phương Bắc…và cho đến nay còn biết bao tiếp nối bất khuất của những “ Mẹ NẤM “ sau này, của những người con gái Việt khi đất nước đứng bên bờ “ vong quốc “ . Một đoản khúc của nhạc sĩ Trầm tử Thiêng vang lên nho nhỏ trong chiếc radio ở góc phòng như những lời tiên đoán nghiệt ngã cho những anh thư VNCH
“ Rồi hồn thiêng sông núi im trôi trên giòng Hát Giang
Mộng chìm sâu trong tối nước non thêm những lầm than “( Trầm tử Thiêng )…
Thời gian trôi qua , quanh đi quẩn lại đã gần nửa thế kỷ , nửa thế kỷ đã không xóa được những thương đau chia rẽ của dân tộc, mà chỉ là những đau thương oán hận càng ngày càng chồng chất cao hơn bởi những chính sách tàn bạo và ngu xuẩn của lũ cầm quyền vô tâm, tham nhũng và hèn nhát.Người dân vẫn cúi mặt. dân tộc vẫn lầm than…
Bèo dạt mây trôi, bạn bè trôi mỗi đứa 1 phương trời,rồi 1 ngày trôi đến giòng Mississippi hiền hòa và nơi đó mình đã tìm được câu trả lời cho anh chàng 22 qua tâm sự của chàng với mình trong lần nhẩy sau cùng ở núi Bà Đen trước ngày tan quân…
Ông Bản Đồ...
Cho đến nay người ta cũng không biết tên thiệt của ông ta là tên gì, mọi người gọi ông là ông Bản Đồ và có lẽ ông ta rất hài lòng với tên đó , dân tộc mình vốn có máu hài hước, bản đồ là tiếng nói lái của chữ Đồ Bàn, một kinh đô đã mất của người Chiêm Thành , ông Bản Đồ thường ôm đàn ngồi đong đưa trên chiếc võng dưới bóng mát của tàn cây ở bờ sông mà hát bài “ Hận Đồ Bàn” của nhạc sĩ Xuân Tiên
Người xưa đâu ?, người xưa đâu ? mình nghe hắn hát mà phát rầu, mấy chục năm rồi hắn chỉ hát mỗi bài nhac đó , hát từ lúc cái nón nhẩy dù màu đỏ thắm của hắn biến thành màu trắng bạc phơn phớt hồng , mái tóc của hắn cũng bạc theo , từ màu đen biến thành màu trắng và cũng bạc như tình người lưu vong … có lần mình định ghẹo hắn , mình hỏi hắn “ này ông Bản Đồ làm ơn chỉ cho mình đường đi tới cổng trại Lê văn Duyệt…, hắn biết mình chơi hắn nên ngắt lời “ tao không biết đường nào hết, mà chỉ biết có một con đường , đó là đường diệt cộng , chú mày có muốn đi thì tao chỉ “ đúng là kiểu nói của dân nhảy dù, lúc tấn công thì chơi bass chứ không chơi đàn. Mình trả lời “ thôi cha nội , để cho em sống ,em đã quen hát bài “ rằng xưa có gã từ quan, leo lên trên bụng cô nàng tìm quên”…rồi lấm lét nhìn chung quanh xem có tên nằm dùn ở Việt bề ép nào ở gần không ?
Ông Bản Đồ là dân câu, chiếc cần câu to tổ chảng được hắn ta cắm xuống ven sông . dây câu có lưỡi mà là lưỡi câu cá mập nhưng chẳng có mồi và cũng chẳng bao giờ thấy hắn nhấc lên, có lẽ hắn muốn có 1 chỗ ngồi mát mẻ để hát bài Hận Đồ Bàn, bài tình ca muôn thuở của hắn hơn là câu cá , lũ cá mê tiếng đàn hay tiếng hát của hắn mà bu lại , hắn lại thả mồi cho cá ăn, lúc thì bắp, lúc thì bánh mì…không biềt hắn câu cá hay là hắn nuôi cá ? có lần mình mon men lại gần hắn và hỏi hắn câu cá gì ? hắn trả lời cộc lốc “ câu cá xấu “ trời ơi giòng Mississippi
hiền hòa có cá xấu đâu mà câu ? nhưng kiểu nói của dân mũ đỏ làm mình thụt lùi chuồn ra xa..rồi cho đến 1 ngày….
Trời đã vào thu những chiếc lá của tàn cây 2 bên bờ sông đã bắt đầu nhuốm vàng và cũng vàng giống như cuộc đời của hắn , đã lâu rồi không nghe hắn hát mà chỉ thấy hắn ngồi nhìn xuống giòng sông như 1 thiền sư quán thủy , có lẽ hắn đã học được điều gì đó ở con nước, lúc thủy triều lên, lúc thủy triều xuống , giòng nước đã qua đi không bao giờ trở lại ,và có trở lại chăng nữa thì dưới một hình thức khác , nước trôi ra biển bốc hơi quay về nguồn, nước hôm nay không phải là nước hôm qua mà cũng là nước hôm qua…và hắn nhận thấy lũ cá nhìn hắn, hắn nhìn cá , hắn là cá hay cá là hắn…
Đã lâu rồi mình bị lây cái bịnh câu cá không mồi của hắn, cũng ngồi nhìn xuống giòng nước như hắn nên hắn cho mình ngồi gần , cho đến 1 ngày lúc đang thả câu tự nhiên mình hát lại mấy câu của hắn hát lúc trước :
Mộng kia dẫu tan
Cuốn theo thời gian
Nhưng hồn ngàn đời còn theo nước …non… ( Hận Đồ Bàn, Xuân Tiên )
Giựt mình mình lấm lét quay qua nhìn hắn , thấy hắn nhìn mình , nở nụ cười trên khuôn mặt từ hòa của hắn 1 khuôn mặt mà lúc trước hắn không có…rồi hắn đưa nắm tay lòi thêm ngón cái kiểu “ like “ của người Mỹ ý là khen mình hát hay , nhưng khi nhìn thấy dấu hiệu này thì mình lại vụt miệng kêu lên “ THÌ CŨNG CHỈ BẤY NHIÊU THÔI “ bỗng thấy hắn trố mắt nhìn mình rồi cười lớn lên ha hả , người khom xuống , một tay ôm bụng 1 tay phẩy phẩy chỉ vào mặt mình và nói với giọng Bắc Kỳ :
Chú mày, chú mày … định ĐO CHIM của tớ hả…
Như tiếng sét đánh ngang đầu , 1 công án thiền mà mình với Hoàng Lan 22 thao thức đã được phá giải, nhưng mình muốn biết rõ chuyện “ ĐO CHIM “ là như thế nào ? và đo làm sao ? mình kể lại câu chuyện của Hoàng Lan 22 cho hắn nghe và năn nỉ hắn kể lại chuyện “ Đo CHIM “ cho mình nghe. Ông Bản Đồ nhìn mình tủm tỉm cười , nụ cười thật là bí hiểm nhưng phải chịu 1 điều kiện thì mới chịu kể..
Mình hỏi hắn muốn gì hắn trả lời “ Rượu “, không có rượu hắn không có hứng để kể chuyện.
“ Ồ tưởng cái gì chứ , cái đó thì mình có cả lít ở trong xe, rượu gò đen đen chính hiệu con nai vàng ngơ ngác đấy “, rượu này mình tự nấu lấy để khi đi câu thỉnh thoảng lén lén mang ra bờ sông nhâm nhi, vã lại mình không có thích uống rượu Mỹ vì rượu Mỹ uống xong rồi nó bạc lắm..
Ông Đồ bàn mỉm cười rồi nói với mình “ có lẽ chúng ta ngủ lại ở bờ sông này đêm nay…” Mình gật đầu đồng ý , chiếc lò sưởi dã chiến được đem ra , lít rượu đế còn nguyên trong vỏ chai nước mắm, vài hột đậu phộng làm mồi…trời đã chập choạng tối, mảnh trăng lưỡi liềm đã treo lơ lửng ở góc trời , sương chiều đã phủ kín mặt sông, không gian im lặng như tờ…uống được mấy chung ông Đồ Bàn lên tiếng” Đúng là mùi vị rượu quan hà…chú mày nấu rượu này thật là khéo “.
Có lẽ rượu đã đưa ông ta về một mảnh trời nào đó xa xưa, nơi đó có tiếng thét xung phong, nơi đó bước tràn lên xác giặc, nơi đó có cảnh nồi da, và nơi đó có những tiếng cười vang dội đầy dẫy những chuyện “ tiếu lâm đời lính “
Ông Đồ Bàn rù rì kể… giọng nói cho mình vừa đủ nghe như sợ đàn cá và muông thú chung quanh thức giấc….
Chợ Lồn …
Một địa danh và tên tuổi có thiệt ở nước ta , trên bản đồ Việt Nam thì Chợ Lồn nằm ở trên đầu Bắc Bộ Phủ , cách chợ L về hướng tây bắc 7 dặm có giòng suối Ngọc, theo truyền thuyết kể lại rằng : Những tiên nữ của ông trời Việt ở trên trời lúc đi tắm thì bị cái đám dịch dật ở Việt Bề Ép rình trộm, trời bắt chúng đem nhốt “ co nách “ , lúc thả ra thì vẫn chứng nào tật nấy , chẳng sợ tí nào ,Nhốt, nhốt rồi thả , nhiều lần như vậy Trời bèn họp các thần lại để tính kế..thì thần Thủy Tinh bước ra..
Thưa với nhà trời là ở đất Phong Châu có cảnh thế ngoại đào viên, cảnh sắc không kém gì chúng ta ở trên trời , quanh năm sương khói , mờ mờ ảo ảo, thật là nơi lý tưởng cho các tiên nữ tắm tiên, vì là ở đất phong châu cách nơi này rất xa nên mấy tên dịch dật ở Việt Bề Ép khó mà bò tới được nhưng có 1 điều hơi trở ngại là cách chỗ đó khoảng nửa dặm đường, giữa lưng chừng núi có 1 cái am mà lão Long Huệ đang tu luyện , nếu trời đồng ý thì nhờ thần Sơn Tinh đuổi hắn đi rồi thần sai binh tôm tướng cá đào 1 dòng suối ở đó cho tiên nữ tắm tiên…
Trời trả lời rằng :” Việc đời không có gì là hoàn hảo, tưởng gì chứ cái lão Long Huệ thì trời biết , lão ở đó đã mấy trăm năm , công phu tu luyên rất khá, nhưng lão ta bị cận thị , dòm xa hổng được đâu, mà lỡ có nhìn thấy những tiên nữ của ta tắm tiên hắn bị nhồi máu cơ tim thì ta cũng không mang tội, nhà ngươi cứ theo ý nhà ngươi mà làm..” Thế là thần Thủy Tinh bay ra biển Đông đem binh tôm tướng cá vào đất Phong Châu đào giòng suối và đặt tên là suối Ngọc
Trời có biết đâu lúc thần Thủy Tinh nhắc đến tên Long Huệ thì ở dưới trần gian lão Long Huệ nhảy mũi, lão đưa mấy ngón tay ra bấm độn biết là trên trời đang có chuyện nhắc đến lão, Long Huệ bèn vận dụng thần lực lỗ tai ( thiên nhĩ thông ) tới tận nhà trời để nghe lén, khi biết đầu đuôi câu chuyện, lão Long Huệ mừng húm, lần này “ trúng mắn “ lão có cơ hội tuyên dương giáo phái, và có nhiều tài lộc của bạn bè xa gần…
7 ngày đêm suy nghĩ lão không biết phải đặt tên cho giáo phái mình là đạo gì . đặt tên gì cũng không quyến rũ, chợt nhớ tới giòng suối Ngọc lão bèn lấy ngay 1 chữ “ DÒM “ , dòm có vẻ chân quê nhưng nó thực tế khi biết chuyện tiên tắm tiên
Và từ đó đạo “ Dòm “ ra đời trên đất Phong Châu…
Ngày hôm sau, lão ta ra chợ “ L “ đặt làm cái bảng hiệu “ ĐẠO DÒM “ cho cái am của lão và mua cái ống dòm 100x thủ ở trong túi, cũng nên biết là lão này tu hành đã mấy trăm năm đạo hạnh cao thâm, lão ta đã đắc tứ thông chỉ có mỗi “ nhãn thông “ là tu hoài không đắc, chắc có lẽ vì lão ta bị cận thị và cái ống dòm 100x cũng đủ cho lão thay thế cặp mắt nhìn xa của hắn rồi..
Từ chợ L về cái am của lão Long Huệ thì phải đi qua 1 khu rừng, người ta gọi đó là rừng “ Hồ “ trong rừng thì toàn là lũ chồn tinh, lũ này tu luyện đã được 100 năm , Hồ tinh chuyên phá phách và hay trả thù vặt nên người dân đất Phong Châu cũng sợ chúng , không dám gọi thẳng tên là lũ chồn mà phải gọi tên là lũ “ Hồ “vì tiếng Hán Nôm chồn có nghĩa là Hồ .
Khi đi đến giữa rừng thì lão Long Huệ bỗng nghe thấy 1 tiếng thét thảm thiết làm rung chuyển cả khu rừng , lá cây rơi lả tả, lão Long Huệ nhắm mắt định thần 2 bàn tay bắt ấn dùng lỗ tai tìm ra nơi phát ra tiếng ,khi đi gần tới chỗ lão ta nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng , có một người thanh niên nằm dưới đất dẫy dụa, mắt trợn tròng , miệng sùi bọt mép , chung quanh hắn có mười mấy con chồn đang nhẩy múa … Trường kiếm trảm yêu được rút ra khỏi vỏ, hào quang sáng rực cả một góc rừng , lũ Hồ nhìn thấy hào quang thì dông mất. Khi lão Long Huệ bước lại gần để nhìn kỹ người thanh niên thì hắn la lên :” trời ơi, Minh Râu đây mà “ , rồi lão Long Huệ dựng người thanh niên dậy dùng thần lực đánh vào lưng Minh Râu, Minh Râu ọc lên một tiếng lớn , ói ra toàn là đất cát..rồi từ từ nhắm mắt nằm xuống dưới đất…
( chuyện tiếu lâm phóng tác còn tiếp…)
trungthu_is_offline   Reply With Quote
The Following 4 Users Say Thank You to trungthu For This Useful Post:
canh_n2000 (12-10-2017), cha12 ba (12-07-2017), phokhuya (12-23-2017), RealMadrid (12-20-2017)
 
Page generated in 0.10051 seconds with 10 queries