Năm 18 tuổi, ông xung phong nhập ngũ và chiến đấu tại chiến trường Quảng Trị. Vào sinh ra tử nơi chảo lửa nên cơ thể ông chi chít những vết thương. Trở về quê hương sau ngày giải phóng với thương tật 4/4, cuộc đời phía trước đối với ông mà nói đen tối như cái “tiền đồ của chị Dậu”.
...Xoay xở trăm bề mà vẫn không thoát được cảnh nghèo...
Cái kết quả vô cùng" oành cháng" của những người đã ngu muội nghe theo lời việt cộng xúi giục....sự "hy sinh" của họ được đánh đổi lại là....những đống sắt vụn góp nhặt....vài giọt xăng chắt mót....và đó cũng là "chiến tích" cuối cùng của một " bộ đội việt cộng cùng đống phế liệu"....