VietBF

VietBF (https://www.vietbf.com/forum/index.php)
-   Viet Oversea|Tin Hải Ngoại (https://www.vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=186)
-   -   Lư do khiến người Việt ở Mỹ không ḥa nhập với cộng đồng ở Westminster, Quận Cam (https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?t=1085911)

Hanna 08-03-2017 19:49

Lư do khiến người Việt ở Mỹ không ḥa nhập với cộng đồng ở Westminster, Quận Cam
 
4 Attachment(s)
VBF-Westminster là một thành phố trong Quận Cam, Little Saigon th́ nằm trong Westminster. Thế nhưng sự kiện lớn kỷ niệm 60 năm Westminster th́ lại chẳng có ai là người Việt đến tham gia. Đến 3 trong 5 thị trưởng Westminster là người gốc Việt và một trong 3 thị trưởng cũng c̣n chẳng hay biết. Dưới đây nêu rất nhiều lư do mà người Việt ở Mỹ không hoặc chưa ḥa nhập với cộng đồng ở thành phố.

Bài PHƯỢNG VŨ
Ai đă từng ở Mỹ, hay có sang Mỹ du lịch chắc hẳn đều biết đến thành phố Westminster, Nam California, v́ nơi đó có khu Little Saigon, thủ phủ của người Việt Nam ở hải ngoại. Nước Mỹ có nhiều Little Saigon, v́ gần như các thành phố nào đông người Việt cư ngụ, ở Mỹ và ngay ở các nước khác cũng đều muốn nhắc lại tên "Saigon" thân thương ngày xưa. Nhưng Little Saigon ở Nam Cali là nơi ra đời trước nhất và đông người Việt cư ngụ nhất ngoài Việt Nam.

http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1501789689

Càng về sau này th́ Little Saigon càng rơ nét tiêu biểu cho một Saigon ngoài Việt Nam. Nơi đó có con đường mang tên Trần Hưng Đạo, với tượng Đức Thánh Trần đứng uy nghi ngay cửa ngỏ vào khu phố Little Saigon, như trấn giữ một vùng đất riêng của người Việt Nam. Đó cũng là cách người Việt Nam ghi nhớ công ơn Đức Thánh Trần, người được ghi nhận là “một trong mười danh tướng giỏi nhất thế giới” nhờ tài đánh đuổi được quân Trung Quốc xâm lược dù họ mạnh hơn quân ta gấp bội lần. Khu phố này thường có những sinh hoạt mang đậm tính chất Việt Nam. Mỗi năm nơi đây có chợ Tết bán đủ loại từ các thứ trái cây, bánh mứt, tới bánh chưng bánh tét và các loại gị chả không thiếu món ǵ kể cả pháo Tết. Tất nhiên là không thiếu các loại hoa Tết như mai, đào, cúc, lan.

http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1501789689

Ngoài ra đến nơi đây đều có cuộc diễn hành Tết lớn với rất nhiều đoàn thể tham dự, gây ấn tượng tốt đẹp nơi người bản xứ. Đi xa nhưng vẫn thương dân Việt c̣n ở lại, nên đây cũng là nơi xuất phát nhiều cuộc biểu t́nh ôn ḥa chống Trung Quốc xâm lăng Biển Đông, chống Formosa gây ô nhiễm môi trường sống, và những đêm thắp nến đ̣i nhân quyền cho người Việt Nam, đồng hành với dân oan trong nước đang c̣n mắc nạn "Cộng Sản."
Bên cạnh những nét tiêu biểu đó khu Little Saigon c̣n là nơi sinh hoạt sầm uất với các chợ và các tiệm ăn với đầy đủ món ăn Việt Nam, có người c̣n cho là món ăn Việt Nam ở Little Saigon ngon hơn ở Saigon (Việt Nam) v́ thức ăn vừa ngon vừa rẻ, vừa đảm bảo vệ sinh. Do đó có nhiều người thay v́ về Việt Nam du lịch, lại chọn về Little Saigon-Westminster để t́m lại cảm giác thân thương của quê nhà. Đi đến đâu bạn cũng đều có thể dùng tiếng Việt thoăi mái, nhưng nếu bạn muốn dùng tiếng Mỹ th́ cũng OK, không có ǵ trở ngại.

Ngoài ra về món ăn tinh thần th́ khu Little Saigon có rất nhiều ṭa báo Việt Ngữ, báo ngày, báo tuần, báo tháng. Đặc biệt là có cả phố báo chí nằm trên đường Moran (khu trung tâm của little Saigon) gồm những tờ báo kỳ cựu lâu đời như: Người Việt, Viễn Đông, Việt Báo. Ngoài ra Lillte Saigon c̣n là nơi có nhiều trụ sở của các đài phát thanh tiếng Việt như Little Saigon Radio, Radio Bolsa. Nhiều sinh hoạt văn nghệ, những chương tŕnh ca nhạc Việt Nam, những buổi ra mắt sách... đều diễn ra ở Lillte Saigon, trái tim tinh thần của người Việt Hải ngoại. Đó là chưa kể thành phố Westminster c̣n là nơi có nhiều nhà thờ, đền chùa lớn của người Việt Nam.

Và Little Saigon được xem như là khu phố chính của thành phố Westminster. Hội Đồng Thành Phố Westminster gồm năm người, th́ ba trong số đó là người Việt Nam (do dân bầu ra trong một cuộc phổ thông đầu phiếu). Thị Trưởng Tạ Đức Trí đă là thị trưởng Westminster qua nhiệm kỳ thứ hai, và tôi cũng là một cư dân của Westminster. Vậy mà tôi không hề hay biết có một sự kiện lớn của thành phố ḿnh đang cư ngụ. Măi cho đến một hôm t́nh cờ sau khi tập thể dục ra về, đi ngang quầy tiếp tân của Westminster Senior Center, chị bạn cùng đi chung níu tay tôi lại để chỉ vào tờ flyer "Dinner And A Concert" with "No Cost" và hỏi tôi "Cái ǵ vậy?.” Mới đọc tôi hơi ngạc nhiên v́ nghe nói ở Mỹ đâu có cái gi Free! Nhưng thôi để tôi hỏi lại nhân viên ở quầy tiếp tân xem sao?

http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1501789689

Th́ ra đó là chương tŕnh chào mừng kỷ niệm 60 năm thành lập thành phố Westminster (1957 - 2017). Chương tŕnh diễn ra trong bốn buổi chiều thứ Năm liên tiếp (gồm một buổi ăn tối, sau đó là tham dự ca nhạc ngoài trời).

Vậy mà cộng đồng Việt Nam gần như không hề có một tin tức ǵ về sự kiện lớn này? kể cả báo chí lẫn tivi và radio. H́nh như người Việt vẫn hay đi bên lề những sinh hoạt của ḍng chính, dù là Little Saigon nằm giữa ḷng thành phố Westminster?

Tôi quay qua hỏi bạn xem muốn tham dự không?
“Free th́ đi chứ! Tội ǵ không đi bỏ uổng, nhất là nhà ḿnh lại ở gần.”
Vậy là sau đó tôi ghi danh và lấy phiếu cho nhóm bốn người. Thực ra tôi không thích món ăn Mỹ, nhưng thôi đây cũng là cơ hội ḿnh tham gia sinh hoạt với người Mỹ cho vui và ḥa đồng với họ.

http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1501789689

Câu trả lời của chị bạn lúc nảy khiến tôi nhớ lại thực trạng người Việt chỉ thích tham gia những chương tŕnh có dính đến quyền lợi của ḿnh, c̣n nếu không th́ thôi "bỏ qua đi tám." Có lẽ v́ vậy nên những chương tŕnh lănh thực phẩm miễn phí luôn được người Việt chiếu cố rất đông, xếp hàng dài lê thê. C̣n những công việc chung hay cần thiện nguyện th́ ít có sự tham gia của người Việt.

Một lần đi ngang quầy tiếp tân nh́n thấy tấm bảng "Volunteer Need," tôi kéo chị bạn tới hỏi thăm để tham gia, kẻo người Mỹ nh́n người Việt dưới con mắt "chỉ thích nhận, mà không thích cho.” Và quả là như vậy, khi tôi tham gia volunteer, trong chương tŕnh phát thực phẩm, tôi thấy bà Mỹ phụ trách rất vui vẻ và lịch sự. Khi xong việc bà bắt tay ân cần và cám ơn nhiều lần. Thái độ này hoàn toàn khác biệt khi trước đây. Thỉnh thoảng tôi xếp hàng lănh thực phẩm về để cho lại nhưng người neo đơn, hay không có xe để đi, bà tỏ ra khó chịu, hoạnh họe giấy tờ và trên mặt bà không hề có bóng dáng nụ cười.

Đúng là giữa văn hóa Mỹ và Việt Nam có sự khác biệt rất lớn: Trẻ em Mỹ được làm quen với khái niệm "thiện nguyện" (volunteer) từ khi c̣n đi học trung học. Và đó c̣n là điểm được tính thêm khi thi vô đại học. Quả là chương tŕnh giáo dục của Mỹ luôn cố gắng đào tạo những con người biết nghĩ đến xả hội giống như câu hát tôi nghe lúc c̣n bé trong hướng đạo: "Bước vào đời gắng giúp mọi người hữu ích cho xă hội."

Đôi khi mùa hè tôi thấy nhiều phụ huynh Mỹ bày hàng ra trước nhà để con nít 4, 5 tuổi ngồi bán bánh kẹo, nước uống cho khách qua đường lấy tiền gây quỹ cho các hội đoàn Hướng Đạo hay tổ chức từ thiện. Tập cho con nít làm việc thiện từ khi tuổi đời c̣n rất nhỏ là một việc tốt, rất nên làm. C̣n trong cộng đồng người Việt, h́nh như khái niệm làm việc thiện nguyện chưa được phổ biến rộng răi. Tôi nhớ hồi mới qua Mỹ khi học ở college lúc phân chia nhóm làm việc chung cho "Presentation,” lúc đề nghị họp nhóm chiều Chủ Nhật, tôi từ chối v́ bận đi dạy Việt Ngữ. Mấy chị bạn VN hỏi tôi làm được trả lương bao nhiêu? "Volunteer th́ làm ǵ có lương." "Ủa bà có khùng không? Đi làm mà không có lương, th́ ở nhà không sướng hơn sao?”

Loay hoay mà sắp đến ngày tham dự, văn pḥng Westminster Senior Center gọi phone nhắc nhở. Đúng là người Mỹ làm việc ǵ cũng chu đáo, nên tôi phải gọi phone nhắc mấy bà bạn có mặt trước giờ quy định. V́ Mỹ không có giờ cao su như Việt Nam/

Khi chúng tôi đến nơi th́ pḥng họp đă đầy người. Mỗi người nhận được một món quà là cái túi vải để đi chợ, đi shopping v́ bây giờ các chợ không c̣n phát bao nylon free như trước kia. Mọi người được mời vào bàn ngồi và được các nhân viên đem nước uống tới tận bàn. Thực đơn hôm nay là Pizza, một ít rau và salad sauce. Tuy là được mời ăn miễn phí, nhưng mọi người vẫn được tiếp đăi lịch sự chu đáo. Có lẽ v́ thế họ yêu cầu ghi danh lấy phiếu trước để họ biết số người tham dự hầu phục vụ cho đàng hoàng. Điều này xóa đi khái niệm "miễn phí" là xô bồ giành giật như ở Việt Nam.

Pḥng ăn lớn đầy người vui vẻ tưng bừng chào mừng sự kiện đặc biệt thành phố Westmister tṛn 60 tuổi. Nhân viên của Senior Center làm nhiệm vụ tiếp tân và lo thức ăn cho mọi người, bà supervisor lên chào mừng mọi người đến tham dự buổi tiệc chung. Bà chúc mọi người ăn ngon miệng và nhắc nhở sau bửa tiệc mọi người nhớ ra sân để tham dự buổi văn nghệ ngoài trời.

Một điểm khác biệt nữa giữa văn hóa Mỹ và Việt là trong những buổi tiệc mừng chung, người Mỹ làm đơn giản, vui là chính, nhưng vẫn tiếp đăi lịch sự chu đáo. Có lẽ v́ thế giá thành không cao, nên nhiều người dân không phân biệt già trẻ lớn bé đều có cơ hội tham gia mừng thành phố Westminster lên 60 tuổi. Nếu là Việt Nam th́ chỉ có các ông bà tai to mặt lớn, có chức sắc, hoặc thân nhân quan quyền chứ làm ǵ tới phiên dân thường, mặc dù họ luôn kêu rao do dân, v́ dân, phục vụ cho dân. Đó có lẽ cũng là một hinh thức dân chủ đẹp ở Mỹ.

Khi ra sân, tôi thấy rất nhiều người Mỹ đem theo ghế ngồi có dựa lưng và họ ngồi tụ lại từng nhóm theo gia đ́nh hay bạn bè. Có người thích đi t́m bóng mát dưới những tàn cây, ai không đem theo ghế th́ t́m những bậc thềm chung quanh làm chỗ ngồi. Nói chung mọi người tự do đi t́m chỗ ngồi mà ḿnh ưng ư nhất. Tôi thấy có lẽ người Mỹ quen những sinh hoạt ngoài trời như thế này, nên họ sinh hoạt rất thoải mái.

Phía trên có bậc thềm cao làm sân khấu và ban nhạc đang chuẩn bị để tŕnh diễn. Có lẽ khi xây cất họ đă nghĩ đến những sinh hoạt ngoài trời như thế này. H́nh như người Mỹ chú trong nhiều tới sinh hoạt tập thể. Do đó bất cứ trường học nào cũng đều có pḥng họp lớn để sinh hoạt chung. Khu phố nào cũng có công viên để mọi người ra đó chơi chung.

Mọi việc chuẩn bị đă xong, một viên chức đại diện thành phố Westminster lên ngỏ lời cảm ơn mọi người đă đến đây cùng nhau họp mặt chúc mừng thành phố Westminster lên 60 tuổi. Sau phần giới thiệu ngắn gọn ban nhạc bắt đầu chơi những bản nhạc quen thuộc.

Chị bạn ngồi cạnh tôi bỏ nhỏ, “Người Mỹ họ luôn khai mạc đúng giờ với nghi lễ đơn giản, ngắn gọn, rồi đi ngay vào chương tŕnh. Phải gặp Việt Nam th́ luôn bị trễ giờ, rồi c̣n tới màn mời hết ông này, tới bà kia lên đọc diễn văn dài lê thê. Ai đă cầm cái micro rồi th́ không muốn bỏ ra.”

“Đó là điều người Việt Nam phải học tập người Mỹ. Dân Việt Nam sống ở Mỹ lâu năm rồi, nhưng vẫn chưa học được cái hay của họ.”

Ban nhạc bắt đầu chơi những bản nhạc nổi tiếng quen thuộc, tôi thấy có bà Mỹ ngồi phía trước đang nhún nhẫy đu đưa người qua lại theo tiếng trống rập ŕnh và điệu nhạc một cách rất thoải mái. Bà Mỹ khác ngồi gần đó cất tiếng hát theo ca sĩ, mỗi người đều tự do biểu tỏ cảm xúc của ḿnh một cách thoải mái. Những người chung quanh cũng xem đó là điều tự nhiên, nên không ai bận tâm chú ư.

Chị bạn ngồi gần tôi nói nhỏ, “Nh́n cái bà phía trước đong đưa người qua lại, đầu lắc lư xem ra có vẻ enjoy bài hát quá.”

“Người Mỹ luôn thoải mái khi bày tỏ cảm xúc ra ngoài, chứ không che dấu như người Việt Nam.”
Nóí tới đây tôi lại nhớ tới bà hàng xóm Mỹ, nhà cạnh bên tôi. Một buổi chiều khi dọn dẹp nhà cửa, tôi mở nhạc nhẹ không lời Việt Nam lên nghe. Tôi thích nghe nhạc trong khi làm việc v́ nó giúp thư giản rất nhiều. Bỗng bà Mỹ bên cạnh sang nhà nói, “ Xin vui ḷng mở âm thanh nhỏ xuống.”

Thế là tôi vội vàng xin lỗi và tắt computer, dù tôi mở âm thanh chỉ vừa đủ nghe.
Khoảng năm, sáu tháng sau tôi đă hoàn toàn quên mất chuyện cũ, lại mở nhạc êm dịu nghe trong khi dọn dẹp nhà cửa, nhưng lần này tôi mở nhạc êm dịu ngoại quốc. Bỗng nhiên tôi thấy xuất hiện ngoài cửa bà Mỹ hàng xóm, vội tự trách ḿnh, "Khổ quá, lại quên đóng cửa khi mở nhạc.” Thế là tôi vội chạy ra, “Xin lổi bà, để tôi tắt nhạc ngay bây giờ.”

Không ngờ bà lắc đầu lia lịa và nói với tôi, “Bà hiểu lầm tôi rồi, tôi chỉ muốn nói với bà là tôi rất enjoy chương tŕnh nhạc bà đang nghe, tôi rất thích và chỉ muốn nói thanh you so much.”

Câu trả lời của bà làm tôi ngạc nhiên quá mức! Tôi thấy trong đó có chút hồn nhiên trong sáng và chân thật của lối sống Mỹ: Thẳng thắn và thành thật. Điều này khiến tôi nhớ đến câu thơ nổi tiếng của nhà thơ Phùng Quán “Yêu ai cứ bảo là yêu / Ghét ai cứ bảo là ghét.”

Yêu ghét rạch ṛi là thái độ sống của người quân tử, của kẻ sĩ ở đời. Và tôi thích lối sống đó. Nghe th́ thấy dễ nhưng người dân Việt đang sống ở Việt Nam lại không thể thực hiện được điều tưởng chừng đơn giản đó. Cụ thể như án tù 10 năm của Mẹ Nấm và 9 năm tù của bà Trần Thị Nga sau này.

Trên sân khấu ban nhạc chơi càng lúc càng hăng, mọi người hồn nhiên kéo nhau ra sân để nhảy theo điệu Rumba, Rock ... từ người già tới trẻ con. Mỗi người tự do nhảy theo kiểu của ḿnh, ai cũng thoải mái chẳng ai lo phê b́nh ai. Tôi có cảm tưởng một đời sống thanh b́nh tự do đang bao quanh tôi. Tôi nói chuyện với các bạn ngồi chung quanh, “Tụi ḿnh sống ở Mỹ lâu năm rồi, nên tiếp thu những cái ǵ tốt của họ như thành thật và thẳng thắn. Những điều ǵ tốt của văn hóa Việt Nam ḿnh vẫn giữ lại như con cái phải hiếu thảo với cha mẹ lúc về già, chứ không phải giao vô nhà dưỡng lăo.”

Bỗng xuất hiện trước mặt mấy ông ở đài truyền hinh địa phương tới đưa micro để nhờ tôi trả lời vài câu phỏng vấn. Theo phản xạ tư nhiên tôi lắc đầu từ chối, nhưng chị bạn cạnh bên thúc cùi chỏ vô cánh tay tôi, “Ủa sao bà mới nói, cái ǵ hay của Mỹ th́ phải tiếp thu mà! Thành phố Westminster mời ḿnh ăn tiệc rồi cho tham dự chương tŕnh nhạc ngoài trời hay quá, bà biết tiếng Anh phải đại diện tụi tôi nói lời cám ơn đi chớ! Sao lại từ chối?”

Vậy là tôi bị "gậy ông đập lưng ông" nên phải thực hiện lời ḿnh mới nói, kẻo mang tiếng "nói một đàng làm một nẻo" như Cộng Sản th́ "mất mặt" hết!

"Chúng tôi những cư dân thành phố Westminster rất vui mừng được tham dự sự kiện chào mừng thành phố tṛn 60 tuổi và cám ơn những người đă bỏ công tổ chức những sự kiện vui vẻ này cho nhiều cư dân thành phố cùng được tham dự với những bữa tiệc và những chương tŕnh văn nghệ giúp vui."

Sau đó họ đề nghị cả nhóm chúng tôi cùng hô to "Westminster, Westminster, Westminster."
Sau buổi ca nhạc, chúng tôi ra về mà thấy ḷng hân hoan vui vẻ. Cám ơn đời đă cho chúng tôi đến được miền đất tự do, hưởng được bầu khí tự do và hôm nay c̣n được tham dự những sự kiện mừng thành phố quê hương thứ hai tṛn 60 tuổi. (pv)

Sorciere 08-03-2017 22:19

Văn hóa của lủ óc chó CS (hoặc được CS giáo dục) là muốn lấy thêm , hút máu,..... chứ không đóng góp ǵ chệt củng như vẹm ! làm hư cả nhiều thế hệ , văn minh rừng rú.

thangbomvietnam 08-04-2017 07:40

Kỷ niệm 60 năm của T/P Westminster nơi đông người Việt vửa tỵ nạn vửa nằm vùng, vửa du học sinh...v.v...Tiệc này ăn miễn phí th́ ko thèm...c̣n đóng tiền th́ quên đi nha...Cho dù 3 người Việt trong T/P này cũng ko kêu gọi được người Việt sống tại T/P này...Tại T/P này có nhiều hội đoàn nhất Thế Giới...chưa có nước nào nhiều hội đoàn như tại T/P Westminster này...lấy ǵ có thời giờ đến dự tiệc kỷ niệm T/P...

weekends.002 01-13-2018 14:28

Westminster à? Lũ đào ngũ chủ yếu là chui rúc hết dưới cống dưới rănh th́ làm ǵ mà nghe hay đọc "thông báo" mà tham với dự? Yêu cầu thành phố lần sau có tổ chức th́ phải đặt "ô-pạc-lơ" (haut parleur) dọc theo cống rănh Westminster th́ mới.... hữu hiệu à nha.... Cũng nhớ cung cấp food "đặc trưng" cho chúng nó nữa đấy nhá.. Hahahahaha...

woolee 01-13-2018 15:42

Quote:

Originally Posted by weekends.002 (Post 3354358)
Westminster à? Lũ đào ngũ chủ yếu là chui rúc hết dưới cống dưới rănh th́ làm ǵ mà nghe hay đọc "thông báo" mà tham với dự? Yêu cầu thành phố lần sau có tổ chức th́ phải đặt "ô-pạc-lơ" (haut parleur) dọc theo cống rănh Westminster th́ mới.... hữu hiệu à nha.... Cũng nhớ cung cấp food "đặc trưng" cho chúng nó nữa đấy nhá.. Hahahahaha...

A di đà phật
Hôm nay thần ăn chay chứ không ăn mặn

Lan-Anh 01-13-2018 19:46

Quote:

Originally Posted by woolee (Post 3354430)
A di đà phật
Hôm nay thần ăn chay chứ không ăn mặn

:hafppy::hafppy::hafppy:


All times are GMT. The time now is 14:17.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.05343 seconds with 9 queries