Bài thơ cay đắng
Tạ Lỗi Trường Sơn
Đỗ Trung Quân (1982) 1. Một ngàn chín trăm bảy mươi lăm Các anh từ Bắc vào Nam Cuộc trường chinh 30 năm dằng dặc Các anh đến Và nhìn Sài Gòn như thủ đô của rác Của xì ke, gái điếm, cao bồi Của tình dục,ăn chơi “Hiện sinh – buồn nôn – phi lý!!!” Các anh bảo con trai Sài Gòn không lưu manh cũng lính ngụy Con gái Sài Gòn không tiểu thư khuê các, cũng đĩ điếm giang hồ Các anh bảo Sài Gòn là trang sách “hư vô” Văn hóa lai căng không cội nguồn dân tộc Ngòi bút các anh thay súng Bắn điên cuồng vào tủ lạnh, ti vi Vào những đồ tiêu dùng mang nhãn Hoa Kỳ Các anh hằn học với mọi tiện nghi tư bản Các anh bảo tuổi trẻ Sài Gòn là “thú hoang” nổi loạn Là thiêu thân ủy mị, yếu hèn Các anh hùa nhau lập tòa án bằng văn chương Mang tuổi trẻ Sài Gòn ra trước vành móng ngựa!!! 2. Tội nghiệp Sài Gòn quá thể Tội nghiệp chiếc cầu Công Lý Có anh thợ điện ra đi không về Tội nghiệp những “bà mẹ Bàn Cờ” của những ngày chống Mỹ Lửa khói vỉa hè nám cả những hàng me Tội nghiệp những người Sài Gòn đi xa Đi từ tuổi hai mươi Nhận hoang đảo tù đày để nói về lòng ái quốc Có ai hỏi những hàng dương xanh Xem đã bao nhiêu người Sài Gòn hóa thân vào sóng nước Tội nghiệp những đêm Sài Gòn đốt đuốc Những “người cha bến tàu” xuống đường với bao tử trống không Tội nghiệp những ông cha rời khỏi nhà dòng Áo chùng đen đẫm máu Tội nghiệp những chiến trường văn chương, thi ca, sách báo Những vị giáo sư trên bục giảng đường Ưu tư nhìn học trò mình nhiễm độc Sài Gòn của tôi – của chúng ta. Có tiếng cười Và tiếng khóc. 3. Bảy năm qua đi với nhiều buồn vui đau xót Một góc phù hoa ngày cũ qua rồi Những con điếm xưa có kẻ đã trở lại làm người giã từ ghế đá công viên để sống đời lương thiện Những gã du đãng giang hồ cũng khoác áo thanh niên xung phong lên rừng xuống biển Tìm lại hồn nhiên cho cuộc sống của mình Cuộc đổi thay nào cũng nhiều mất mát, hi sinh… 4. Và khi ấy Thì chính “các anh” Những người nhân danh Hà Nội Các anh đang ngồi giữa Sài Gòn bắt đầu chửi bới Chửi đã đời Chửi hả hê Chửi vào tên những làng quê ghi trong lý lịch của chính mình Các anh những người nhân danh Hà Nội sợ đến tái xanh Khi có ai nói bây giờ về lại Bắc!!! Tội nghiệp những bà mẹ già miền Bắc Những bà mẹ mấy mươi năm còng lưng trên đê chống lụt Những bà mẹ làm ra hạt lúa Những năm thất mùa phải chống gậy ăn xin Những bà mẹ tự nhận phần mình tối tăm Để những đứa con lớn lên có cái nhìn và trái tim trong sạch Bây giờ Những đứa con đang tự nhận mình “trong sạch” Đang nói về quê mẹ của mình như kẻ ngoại nhân Các anh Đang ngồi giữa Sài Gòn nhịp chân Đã bờm xờm râu tóc, cũng quần jean xắn gấu Cũng phanh ngực áo, cũng xỏ dép sa bô Các anh cũng chạy bấn người đi lùng kiếm tủ lạnh ti vi, casette, radio… Bia ôm và gái Các anh ngông nghênh tuyên ngôn “khôn và dại” Các anh bắt đầu triết lý “sống ở đời” Các anh cũng chạy đứt hơi Rượt bắt và trùm kín đầu những rác rưởi Sài Gòn thời quá khứ Sài Gòn 1982 lẽ nào… Lại bắt đầu ghẻ lở? 5. Tội nghiệp em Tội nghiệp anh Tội nghiệp chúng ta những người thành phố Những ai ngổn ngang quá khứ của mình Những ai đang cố tẩy rửa “lý lịch đen” Để tìm chỗ định cư tâm hồn bằng mồ hôi chân thật 6. Xin ngả nón chào các ngài “Quan toà trong sạch” Xin các ngài cứ bình thản ăn chơi Bình thản đổi thay lốt cũ Hãy để yên cho hàng me Sài Gòn Hồn nhiên xanh muôn thưở Để yên cho xương rồng, gai góc Chân thật nở hoa. Này đây! Xin đổi chỗ không kì kèo cho các ngài cái quá khứ ngày xưa Nơi một góc (chỉ một góc thôi) Sài Gòn bầy hầy, ghẻ lở Bây giờ… Tin chắc rằng trong các ngài đã vô số kẻ tin vào ”thượng đế” Khi sống hả hê giữa một thiên đường Ai bây giờ Sẽ Tạ lỗi Với Trường Sơn? http://vietsn.com/forum/attachment.p...1&d=1386263844 |
:eek::eek::eek:Quá hay, khoái nhất là cái hình.:):):):):)
|
1 Attachment(s)
Quote:
Cám ơn bác DCĐ... cái hình này thuộc loại giá trị đó bác! Nỗi khốn khổ cùa người dân Sàigòn sau 30/04/75 qua hai kỳ đổi tiền.... Thêm 1 hình "giá trị" nữa đây, lúc đổi tiền tôi đang bị cho đi học...hehehehe http://vietsn.com/forum/attachment.p...1&d=1386282524 |
Bạn sưu tầm mấy cái hình quá độc luôn, làm tui nổi cả da gà, da vịt lên hết khi liên tưởng đến giai đoạn khốn cùng, khốn khổ và khốn nạn nhất của dân tộc VN ta. Many thanks.
|
Quá hay, tui chịu tấm hình của ai chụp thiệt là độc.
|
Cám ớn các bác, C12ba tui xin Chúc 1 Mùa Lễ Giáng Sinh và Năm Mới Bình An, Vui Vẻ.
|
1 Attachment(s)
http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1450991972
NHỬNG NGƯỜI LÍNH NĂM XƯA...!!! Nhìn những hình ảnh nầy chúng ta không khỏi bồi-hồi xúc-động Từ đó mới thấy hết được sự hy-sinh vô bờ bến của chiến sĩ các cấp QLVNCH. Họ hy-sinh mạng sống và một phần thân thể để bảo-vệ cho bằng được mảnh đất tự do và luôn giữ vững cuộc sống an lành hạnh phúc cho đồng bào sống tại Miền Nam VNCH. Tao bị thương hai chân, Cưa ngang đầu gối ! Vết thương còn nhức nhối. Da non kéo chưa kịp lành... Ngày " Giải phóng Miền nam " Vợ tao " Ẵm " tao như một đứa trẻ sơ sanh...! Ngậm ngùi rời " Quân-Y-Viện " Trong lòng tao chết điếng, Thấy người lính Miền bắc mang khẩu súng AK ! Súng " Trung cộng " hay súng của " Nga " ? Lúc này tao đâu cần chi để biết. Tao chiến đấu trên mảnh đất tự do Miền nam-Nước Việt, Mang chữ " NGỤY " thương binh. Nên " Người anh,em phía bên kia..." Đối xử với tao không một chút thân tình...! Mày biết không ! Tao tìm đường về quê nhìn không thấy ánh bình minh. Vợ tao: Như " Thiên thần" từ trên trời rơi xuống... Nhìn hai đứa con ngồi trong căn chòi gió cuốn, Bụi đất đỏ mù bay ! Tao thương vợ tao yếu đuối chỉ có hai tay, Làm sao " Ôm " nổi bốn con người trong cơn gió lốc. Cái hay là: Vợ tao dấu đi đâu tiếng khóc. Còn an ủi cho tao,một thằng lính què ! Tao đóng hai cái ghế thấp,nhỏ bằng tre, Làm "Đôi chân" ngày ngày đi lại Tao quét nhà; nấu ăn; giặt quần; giặt áo... Cho heo ăn thật là "Thoải mái" ! Lê lết ra vườn: Nhổ cỏ, bón phân Đám bắp vợ chồng tao trồng xanh tươi Bông trổ trắng ngần ! Lên liếp trồng rau,thân tàn tao làm nốt. Phụ vợ đào ao sau vườn,rồi thả nuôi cá chốt. Đời lính gian nan sá gì chuyện gió sương... Xưa, nơi chiến trường Một thời ngang dọc. Cụt hai chân. Vợ tao hay tin nhưng không "Buồn khóc"! Vậy mà bây giờ... Nhìn tao...nuớc mắt bả...rưng rưng !!! Sưu tầm (Thành thật cáo lỗi )không biết tên tác giả |
4 Attachment(s)
“Từ mùa Đông trước qua mùa Đông tiếp theo sau này.
Người bạn còn đi mà niềm tin vẫn thắm trên môi. Giặc tràn về quê hương tôi, giặc diệt niềm tin Kitô. Lớp lớp đàn chiên quyết sáng danh Chúa trên trời cao. Đêm nay tôi nhớ người chưa trở lại, chênh chếch mùa sao lạc loài. Ôi những mùa sao lẻ đôi. Cho tôi thương nhớ mùa sao ngày nào, thương những mùa sao hồng đào. Ôi những mùa sao cách xa. Một mùa Đông giá hang Bê-Lem Chúa sinh ra đời. Một trời đầy sao nghìn hào quang chiếu sáng ngôi cao. Lạy Mẹ Đồng Trinh ban ơn, người Việt càng thương nhau hơn. Đất nước này đây sáng đức tin Chúa trên trời cao.” (Nguyễn Văn Đông) http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1451021435 http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1451021433 http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1451021433 Chúc tất cả các bạn một mùa giáng sinh an lành ,và một năm mới nhiều may mắn . http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1451021433 |
1 Attachment(s)
|
1 Attachment(s)
Quê hương ai chẳng muốn về thăm
Trăm nhớ ngàn thương lệ ướt đằm Thấm cả vào thơ, từng chữ nghẹn Lời sầu, nghĩa tủi, ý băn khoăn... Quê hương ai chẳng muốn về thăm Bà mẹ đường gân những vết bầm Máu bán từng ngày khô cạn máu Ngã vùi bên lộ buổi đầu năm Quê hương ai chẳng muốn về thăm Áo gấm khoe sang giữa bụi lầm Trí tuệ khoe giầu, khoe hạnh phúc Khoe quyền, khoe lực, chẳng khoe tâm ! Quê hương ai chẳng muốn về thăm Em gái mười ba đã má hồng Phủ lớp son sầu lên tuổi ngọc Thả đời trên đỉnh ngọn cuồng phong Quê hương ai chẳng muốn về thăm Em bé mồ côi góc chợ nằm Bà lão chực chờ tô nước phở Và người khách lạ thản nhiên ăn Quê hương ai chẳng muốn về thăm Khi giới công nhân lệ rớt thầm Bởi bọn cầm quyền và đám chủ Dập vùi, bóc lột quá vô tâm ! Quê hương ai chẳng muốn về thăm Nghĩa địa thành ra chỗ nhảy đầm Ruộng lúa, vườn cây thành khách sạn Âm sầu, dương hận đã bao năm Quê hương ai chẳng muốn về thăm Ôi lệ hờn đau khó thể cầm Người lính cô đơn trên chiếc nạng Bị thương thời Việt cộng xâm lăng ... Quê hương ai chẳng muốn về thăm Bản Giốc, Nam Quan đã nát bằm ! Hỏi có đau lòng khi đất nước Tây Nguyên, Hoàng Đảo ngập hờn căm ? Quê hương ai chẳng muốn về thăm Ngặt nỗi oan khiên chửa lấp bằng Đời sống dân ta đầy tủi nhục Ta về, thấy cảnh, có vui chăng??? Ngô Minh Hằng http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1451095794 |
Đã tìm thấy đoạn cuối bài thơ và tên tác giả nhưng không edit bài được ,nên phải dùng cách này để post lại.
Quote:
Tao thèm lắm… Về thăm mầy một chuyến Ngồi nhậu cùng mầy cá chốt chưng tương Rượu mầy nấu… Hai thằng nhậu cho đến …điếc Trời đất bằng vung Còn cảnh nào sướng hơn… Ngày vợ mầy ẵm mầy ra khỏi Cộng Hòa Như ẵm thằng con nít Mất cả đôi chân…Máu bật ướt hồn …thì lúc đó tao cũng như thằng con nít Khóc đã đời, đôi chân còn… Mà như bị đất trời chôn Ngày mất nước Tao chưa vợ con gì ráo Lính chẵn mười năm … Tao sống bằng hơi thở bạn bè Nhà của tao là Bình Long lửa khói Đất của tao là rừng núi sơn khê… Liệng cây súng tao không đỗ thừa ai cả Tự chưởi mình chưởi lặng chưởi câm Cắn bật máu môi Biết mình còn sống Giữa hận thù mà tổng ngổng tồng ngông Tao đi tù Tự nhủ lòng thua ráng chịu Tao tha phương Tự hứa lấy lại ngày về Nát bét đời không nát tình nát nghĩa Còn hơi thở là … còn nhớ chuyện xưa Chuyện xưa Có mầy có tao có ngày đuổi giặc Chiều ngồi sau hè Mầy trông tin tao bằng bặt Sướng được rồi , là biệt tích biệt tăm Xin lỗi mầy… Tao chưa thể về thăm Bởi hai chữ Việt Kiều lạ huơ lạ hoắc Có cay dắng mầy chưởi tao cũng được Việt Nam là của Mầy của Tao… Sao tao lại là Việt Kiều Cám ơn mầy dù ngàn vạn hắt hiu Vẫn nhớ Anh Em một thời chinh chiến Xin phép mầy, cho tao cám ơn Thiên Thần mầy một tiếng Cám ơn Tâm Hồn Người Vợ Lính Quốc Gia. Trạch Gầm |
1 Attachment(s)
http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1451245910
Đừng nghe những gì CS nói ,mà hãy nhìn kỹ những gì chúng làm Người Phế Binh Đêm Giao Thừa tôi và anh dìu nhau trong đêm tối tìm chổ ngồi trên chuyến bắc Cần Thơ Tôi một chân, anh đôi mắt đã mù... phà rời bến, anh đàn cho tôi hát * Anh dạo nhạc tiếng đàn như ai oán tôi cất lời nghe nghèn nghẹn trong tim "Em hỏi anh: "Bao giờ anh trở lại ?" Xin trả lời: "Mai mốt anh sẽ về" * Anh trở về kèm theo cây nạng gỗ, từ trại tù suối máu cuối tuần qua một cái chân đã bị đánh gãy lìa bởi một lũ mang danh là Giải Phóng * Phà cập bến tôi dìu anh cất bước bước về đâu đêm tối mịt mù xa... kiếp phế nhân với cuộc sống không nhà Tôi, Anh khóc... khi đời vừa đón tết !!! Hoàng Nhật Thơ NOI GUƠNG CÁC ANH Kính tặng những gia-đình có thân-nhân đã bỏ mình trong các trại tù cộng-sản Ra đi không có ngày về Tập trung bao trại não nề, oan khiên Nam Hà, Yên-Bái, Thái Nguyên, Sơn La, Suối Máu… lò chuyên nhốt tù Phong Quang, Nghệ-Tỉnh mịt-mù, Xác người bó chiếu; hận thù vùi nông Chiến-tranh không tử trận vong, Hòa-bình sao lại long-đong đọa-đày? -“Ngụy quân học-tập vài ngày Khoan hồng, ơn Đảng rất đầy tình thâm. Xưa: quân sinh Bắc, tử Nam Nay ngươi tử Bắc bởi là ngụy Nam !” Bên trong những bức tường giam Bao Anh-Hùng Tận sống làm… bóng ma Nặng lòng nợ Nước, tình Nhà Thác không mồ mả cũng là… chí trai! Tiếc đời sức rộng vai dài Đôi giòng thơ nhỏ như vài bông hoa Tạm xem như Người Đi Xa Những Hồn Tử Sĩ, quốc-gia nợ đền Người nằm xuống, trẻ tiến lên Vẫn vầng chính-khí y nguyên thưở nào! (không rõ tác giả ) |
1 Attachment(s)
EM BÉ VIỆT NAM TRÊN LỀ ĐƯỜNG HÀ-NỘI
http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1451329934 (Cảm xúc qua lời kể của một người…) Phố xá bừng lên trong nắng mơ Bên lề, rác rưởi, bụi bay mờ Có hai em bé ngồi đơn độc Bên chiếc ca nhôm, dáng đợi chờ… Chốc chốc thằng em lại nấc lên Tôi nghe trong gió, tiếng em rên Thằng anh – tôi đoán – ôm em, dỗ Út nín đi em, đợi có tiền… Anh sẽ mua cho cái bánh nè… Mua cơm, hai đứa chúng mình chia Anh cho em hết đồ ăn nữa Bố với anh Hai cũng sắp về… Lau mắt, thằng em cố mỉm cười Cười mà như mếu, gọi: Anh ơi… Sắp về?…bố với anh Hai hả… Sao bỏ mình đi? Út giận rồi ! Thấy lạ, tôi bèn đến cạnh em Mỉm cười, gợi chuyện để làm quen Em ơi, gió lạnh hay đời lạnh Mà mắt thơ ngây lệ ướt mềm ??? Em thả mắt buồn trong nắng thu Nói như tiếng gió giữa sương mù Mẹ đau, không thuốc khi sanh Út Và chết ngày cha ở chiến khu ! Hơn một năm sau nhận được tin Cha về, mộ mẹ đã rêu in Cha về với một bàn chân cụt Lặng lẽ buồn như một bóng chim Gặp lại, nào cha có thể ngờ Con đầu làm mẹ mớm em thơ Áo không đủ ấm, khoai ngô thiếu Trong túp lều tranh ngập nắng mưa ! Cha sống âm thầm nuôi đám con Trồng rau, bới củ để sinh tồn Nhưng rồi giông bão không ngừng đến “Qui hoạch”, người ta lấy thửa vườn ! Nguồn sống, nên cha chẳng chịu giao Thế là “CHỐNG ĐẢNG”, buộc cha vào Anh Hai phản đối người giam bố Đảng bắt anh về trại cải lao ! Từ đấy chúng em ngủ vỉa hè Sống đời hạnh phúc đảng từng khoe! Nên dù gió lạnh Đông, Thu đến Có thấm đâu bằng cái lạnh kia ! Cái lạnh từ tim của đám người Tên là Cộng Sản đấy, anh ơi Họ không còn chút gì nhân tính Là thú rừng sâu, hiểm ác thôi ! Cu Út thua em bốn tuổi đời Em thương Út lắm, Út mồ côi Sanh chưa đầy tháng thì me mất Mất một tình thương lớn nhất đời ! Út khóc. Thằng anh lại dỗ em Nín đi. Nín nhé, nín anh xem Nín, anh mua cháo em ăn đỡ Anh biết em anh đã đói mèm ! Trời ạ, lòng tôi đắng, mắt cay Đau thương sao có nỗi đau này! Đời em đến thế vì ai nhỉ Bé Việt Nam sao phải đọa đầy ??? Đứng lặng nhìn em, đứng nghẹn ngào Nói gì? tôi biết nói làm sao ??? Tôi đưa, em nhận mươi đồng bạc Em bỏ vào ca, nước mắt trào ! Ngô Minh Hằng |
2 Attachment(s)
Gởi lời chcú tất cả các bác trong forum
HAPPY NEW YEAR 2016 http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1451357280 http://vietbf.com/forum/attachment.p...1&d=1451357439 |
Quote:
|
MÁI TÓC NGƯỜI QUẢ PHỤ MIỀN TÂY
(Thiếu Tá Đặng Bình Minh oan thác năm 1980 tại K1, trại Tân Lập, tỉnh Vĩnh Phú. Chị Minh trong Nam ra thăm mới hay anh đã chết. Chị làm lễ thọ tang và khi ra về chị cắt mái tóc treo trên mộ bia của chồng. Bài thơ viết thay lời người quả phụ và câu chuyện bắt đầu từ ngày 30-04-1975) ________________________________________ Đất bằng dậy sóng từng cơn, Thành tan tác đổ, cát cuồn cuộn bay. Tháng Tư đen tối những ngày, Cao Nguyên ngõ tận, miền Tây lối cùng. Trường Sơn oán chất hận chồng, Thất Sơn chết đứng, Chín Dòng buông trôi. Mưa sa góc núi biên trời, Suối nguồn đổ lệ khóc người chinh phu. Non sông khóa kín ngục tù, Một trang sử đỏ viết từ hôm nay. Ngày anh viễn xứ lưu đày, Dặm kia bước lẻ, trăng này soi chung. Ngày em thiếu phụ xa chồng, Sớm hôm buộc bóng bên dòng Hậu Giang. Đêm buồn mơ ánh trăng sương, Tưởng khi mây phủ dặm trường non cao. Ngày quên hoa nhạt sắc đào, Thiết tha con nhện ôm sầu ru con. Năm năm ước hẹn chưa tròn, Tóc sầu trăm mối, lòng son một bề. Lối xưa một bước cận kề, Bây giờ để gió thu về trêu ai. Nghe chim gọi nhớ đêm ngày, Em tìm ra Bắc tháng dài dặm khơi. Núi rừng Vĩnh Phú xa xôi, Đường đi thăm thẳm, nước trôi ngỡ ngàng. Đêm nằm bến Ngọc trông sang, Ngàn lau bãi gió, cát vàng dặm trăng. Nửa khuya chợt thấy mơ màng, Bông lau hóa hiện tóc chàng bạc phơ. Qua đêm lần đến dốc Mơ, Hỏi người, người chỉ Đồi Mua phía rừng. Anh nằm mộng gió mơ sương, Lá khô đắp mặt, cỏ vàng phủ thân. Ngục tù chung cả dương gian, Xót xa cho lắm cũng ngần ấy thôi. Cành dương, bóng liễu, mây trời, Nương tìm bóng mát xin người ngủ yên. Ngàn năm giấc ngủ hồn nhiên, Xác thân cũng nhẹ, ưu phiền cũng không. Xin câu từ giã cuối cùng, Mong anh siêu thoát, bạn cùng cỏ cây... Hồn anh nương ngọn cỏ may, Bông nghiêng chiều gió thêu đầy áo em! Trông xa ngàn dặm phương Nam, Lỡ làng đôi ngã, thương tâm một đời. Tóc em xin gởi lại người, Buộc lên bia mộ giữa trời heo may. Trăng ngàn gió núi hồn say, Mái nghiêng triền dốc cho dài bóng đêm. Trời sương thì kết thay rèm, Gió lay mặc gió, sao chìm mặc sao. Cho anh tròn giấc chiêm bao, Dưới trăng hồi tưởng buổi nào sánh vai. Mái xưa thềm cũ chốn nầy, Một mình bóng lẫn hồn say mơ màng. Tơ tình nhện buộc dở dang, Nào hay mối đứt nửa chừng nhện sa! Võ vàng xác liễu hồn hoa, Sớm vương lệ nhớ, chiều sa sắc buồn. Biết bao gió thảm mưa hờn, Tóc em trên mộ có còn cũng xanh. Gương xưa tìm lại bóng mình, Còn đây mái tóc trót đành đẫm sương. Cỏ may xưa bám dọc đường, Về đây cũng mọc cuối tường hoang vu... Non sông chưa phá ngục tù, Xích xiềng còn buộc, hận thù vẫn đeo. Bãi xa, nước cạn sông triều, Lòng nghe ruột thắt chín chiều Cửu Long. Non cao tóc trắng mây bồng, Sầu như đá chất nặng lòng Thất Sơn. 1980 K1, Tân Lập, Vĩnh Phú Thi phẩm Hoa Xương Rồng Trần Minh Hải |
"Cay đắng" cũng phải thôi. Mối ô nhục "đào ngũ trước địch quân" cả 40 năm dòng dã kia thì dù sông Cửu Long mùa nước lũ cũng không bao giờ rửa sạch.
|
Quote:
|
Quote:
|
Quote:
Quote:
|
All times are GMT. The time now is 00:02. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.