troopy
02-20-2023, 03:36
Hôm Huệ treo cổ tự tử không thành, bà Hà mẹ Huệ nghĩ, nếu để Huệ sống ở quê, v́ chuyện thất t́nh mà Huệ nghĩ quẩn. Bà quyết định đem Huệ vào tận Lâm Đồng. Nơi em trai bà đang sinh sống ở đấy, ngày đó DamBRi là nơi c̣n hoang sơ. Ở đây chủ yếu người dân tộc Cờ Ho sinh sống, em trai bà nhượng lại cho mẹ con bà mấy sào rẫy để làm cà phê, cuộc sống mẹ con đàn bà muôn vàn khó khăn nơi đất khách. Huệ xin vào làm công nhân nhà máy tơ tằm Bảo Lộc, khi thằng Hận con của Huệ được ba tuổi, Huệ chuyển sang làm cô giáo dạy trẻ của công ty. Mọi người thấy cô giáo Huệ đẹp người đẹp nết nhưng nuôi con một ḿnh, ai hỏi bố thằng Hận đâu, th́ Huệ bảo bố thằng Hận bị tai nạn xe tải cán chết. Trong Công ty có anh phó giám đốc, vợ bị tai nạn giao thông chết . Cứ theo đuổi Huệ, anh hứa bù đắp nữa đời c̣n lại cho mẹ con cô, nhưng ḷng chị đă khép. Huệ như con chim bị thương một lần giờ sợ cành cây cong. Cô coi đàn ông toàn một lũ xấu xa như nhau cả. Khi yêu th́ thề non hẹn biển, khi có biến cố th́ nuốt lời như trở bàn tay. Thằng Hận là nỗi yêu thương, là niềm hy vọng. cô dành tất cả cho nó. Hận lớn nhanh học giỏi, tốt nghiệp trường đại học Tây Nguyên . Hận về làm cùng công ty với mẹ . Giờ đă có vợ và sinh được hai con một gái một trai. Mảnh đất mấy sào cậu nó nhượng cho, giờ Huệ mua thêm được mấy héc ta. Kinh tế đất nước ngày càng phát triển, thác DamBri ngày nào hoang sơ , giờ là khu du lịch nổi tiếng. Nghe nói đường cao tốc sắp đi qua đây , Đất ở đó giờ phi mă lên giá đắt như vàng. Hôm đoàn du lịch ngoài bắc vào thăm thác DamBri có kiên bạn của Hải, Kiên nh́n thấy thằng Hận ông ngỡ ngàng gọi, Hải.. mày vào đây bao giờ. Hận ngoảnh lại bảo, cháu tên Hận không phải Hải đâu ạ, xin lỗi cháu chú nhầm Kiên khựng lại sững sốt. Người đâu ra mà giống nhau đến kỳ lạ, cháu giống bạn chú khi c̣n trẻ như hai giọt nước. Mẹ cháu tên là ǵ? Dạ mẹ cháu tên Huệ, là người làng Hoa ngoài bắc vào phải không, dạ sao chú biết. Lâu nay cháu và mẹ có hay về thăm quê không? Kiên hỏi dồn dập. Cháu nhiều lần dục mẹ về thăm quê, th́ mẹ xẵng dọng không vui, mẹ cháu bảo ngoài đó anh em không c̣n ai về làm ǵ. Thấy mẹ nói vậy nên cháu lại thôi.
Trong đầu Kiên loé lên nhận định, thằng Hận là con của Huệ và Hải. Mà lâu nay Hải không mảy may hay biết. Vừa lúc đó mọi người trong đoàn dục Kiên lên xe để về Đà Lạt cho đúng lộ tŕnh.
Hôm đi du lịch về, kiên thấy Hải ch́m trong men rượu. Ngày nào Hải cũng say và luôn cầm trên tay bông hoa huệ. Người lúc tỉnh lúc mê miệng cứ lẩm bẩm, v́ anh mà đời hai ta đều khổ Huệ ơi, em ở phương trời nào cho anh ngàn lần tạ lỗi , rồi ông khóc hu hu như một đứa trẻ. Những lúc như vậy người qua đường dừng lại xem , ai cũng xót xa thương cảm. Có kẻ ác ư biết chuyện lại bảo, ḿnh gây gió th́ tất gặp băo chứ khóc lóc nỗi ǵ. Thằng Thị, thằng Đảo nhiều hôm chở ông về , rồi an ủi động viên. Rằng cha sinh chúng con ra, cũng không bằng ông là cha dưỡng chúng con. nhưng lương tâm ông lại càng cắn rứt hơn, v́ ông mà mẹ con Huệ giờ sống chết ra sao. Hôm kiên kể lại chuyến đi du lịch gặp thằng Hận, ông như người chết rồi sống lại. Từ hôm đó ông bỏ hẳn rượu.
Một hôm bà Huệ đang tưới mấy cây hoa bạch hải đường trong sân. Ngày xưa yêu ông, bà nũng nịu bảo, trên đời này em thích nhất hoa bạch hải đường, anh biết v́ sao không, ông ngu ngơ lắc đầu, bà dí tay vào trán ông mắng yêu. V́.. v́ có từ Hải trong đó ngốc ạ. Bà Huệ thấy nóng ran sau gáy, như có người nh́n ḿnh phía sau. Ngoảnh lại bà thấy đôi mắt khi xưa không lẫn vào đâu được. Cái b́nh tưới hoa rơi phịch xuống đất nước chảy lênh láng. Ông run run cất tiếng, Huệ … bà đó phải không, bà chạy đến đẩy ông ra khỏi cổng. miệng mếu máo nói trong ḍng nước mắt, ông đi đi vào đây làm ǵ, hăy đi khỏi đây ngay tôi lạy ông đấy. Cái đẩy mạnh làm ông ngă kềnh xuống đất , cái ba lô văng ra khỏi người ông, ông nhanh tay chụp được . Vừa lúc đó Thằng Hận cùng vợ nó chở hai đứa con đi học về trên chiếc xe cam ri bóng lộn. Vợ Hận thấy ông Hải và chồng ḿnh giống nhau như hai giọt nước, chỉ khác là một già một trẻ mà thôi. Cô mở cửa chạy đến d́u ông dậy. Rồi dắt ông vào nhà, mọi người nghe ông kể lại ngọn nguồn, cuộc đời cay đắng của ông và bà Huệ đă trải qua. Nghe xong Hận gọi hai con đến ṿng tay bảo, chào ông nội đi các con. Hai đứa ngoan ngoăn chạy đến, thằng tũn ôm cổ ông Hải lắc đi lắc lại hỏi, nội là Tề Thiên Đại Thánh hả nội, ông ǵ nó vào ḷng hôn lên đôi má bầu bỉnh của nó mà nựng, ai bảo cháu vậy, nó chỉ sang bà Huệ đang cười hạnh phúc, bà nghiêm mặt bảo, Tũn không được đặt điều nhé, bà nói bao giờ. Tũn đỏ mặt lên căi. Hôm trước bà bảo ông nội bị xe tải cán chết , giờ sống lại không phải Tề Thiên Đại Thánh th́ ai, nụ cười trên môi bà Huệ chợt tắt, bà ngượng chín người, nếu như đất dưới chân bà có lổ nứt, chắc bà sẽ chui tụt xuống dưới đó cho đỡ ngượng. Cả nhà tự dưng im lặng như mặc niệm, sau câu nói ngu ngơ nhưng rất thật của Tũn. Ông Hải lại thơm nó cái rơ to rồi nói. Đúng vậy tội của ông nội gây cho bà nội ngàn lần xe tải cán vẫn chưa hết. Thôi thôi hôm nay cả nhà lên xe đi ngắm thác DamBri cùng Tề Thiên Đại Thánh nhé , Hận dỏng dạc hô to. Hai đứa trẻ reo lên mừng rỡ, bởi từ khi sinh ra đến giờ chúng mới thấy ông nội bằng xương bằng thịt hẳn hoi. Mà bạn bè chúng nó có nội từ lâu, giờ chị em chúng nó mới có ông nội, mà ông nội chị em nhà nó c̣n là Tề Thiên Đại Thánh cơ đấy.
***Yên Thành 1/7/2022
( thưa quư đọc giả, người cầm bút viết truyện cũng có uy lực vô cùng, muốn khổ làm được khổ, muốn sướng cho được sướng, muốn chết nhanh chết chậm đều được, đó là nhân vật trong truyện. Định cái kết phần 1 là hết, để cho Hải phải trả giá và nhẹ bớt tội lỗi cho Lan, nhưng một số người bảo, chuyện như thế không có hậu, nên tg viết tiếp phần2, chứ chuyện thật ngoài đời Hải c̣n đáng thương hơn nhiều, bạn của tg không có Huệ xen vào, không có đứa con riêng nào để đi t́m, anh chỉ đi về với mẹ già ở quê , khi về hưu mới phát hiện ra lạc loài vào tổ ấm, anh là người to cao đẹp trai, là chủ công của đội bóng chuyền CCB, nhưng khi tổ ấm bị lung lay sau biến cố, trông anh thật thảm hại. Những đứa con không có tội, anh giờ sống một ḿnh không biết đoạn cuối của cuộc đời ra sao, bởi anh không c̣n sinh hoạt trong hội CCB của tg nữa. tg là đồng đội muốn Hải ngoài đời có cái kết có hậu như trong truyện nhưng đành bất lực. Bởi đời không như truyện cứ muốn là được. Chúc mọi người trong CLB ta vui vẻ, nhất là những người đă like cho tg để tg có động lực viết tiếp.
VietBF@sưu tập
Trong đầu Kiên loé lên nhận định, thằng Hận là con của Huệ và Hải. Mà lâu nay Hải không mảy may hay biết. Vừa lúc đó mọi người trong đoàn dục Kiên lên xe để về Đà Lạt cho đúng lộ tŕnh.
Hôm đi du lịch về, kiên thấy Hải ch́m trong men rượu. Ngày nào Hải cũng say và luôn cầm trên tay bông hoa huệ. Người lúc tỉnh lúc mê miệng cứ lẩm bẩm, v́ anh mà đời hai ta đều khổ Huệ ơi, em ở phương trời nào cho anh ngàn lần tạ lỗi , rồi ông khóc hu hu như một đứa trẻ. Những lúc như vậy người qua đường dừng lại xem , ai cũng xót xa thương cảm. Có kẻ ác ư biết chuyện lại bảo, ḿnh gây gió th́ tất gặp băo chứ khóc lóc nỗi ǵ. Thằng Thị, thằng Đảo nhiều hôm chở ông về , rồi an ủi động viên. Rằng cha sinh chúng con ra, cũng không bằng ông là cha dưỡng chúng con. nhưng lương tâm ông lại càng cắn rứt hơn, v́ ông mà mẹ con Huệ giờ sống chết ra sao. Hôm kiên kể lại chuyến đi du lịch gặp thằng Hận, ông như người chết rồi sống lại. Từ hôm đó ông bỏ hẳn rượu.
Một hôm bà Huệ đang tưới mấy cây hoa bạch hải đường trong sân. Ngày xưa yêu ông, bà nũng nịu bảo, trên đời này em thích nhất hoa bạch hải đường, anh biết v́ sao không, ông ngu ngơ lắc đầu, bà dí tay vào trán ông mắng yêu. V́.. v́ có từ Hải trong đó ngốc ạ. Bà Huệ thấy nóng ran sau gáy, như có người nh́n ḿnh phía sau. Ngoảnh lại bà thấy đôi mắt khi xưa không lẫn vào đâu được. Cái b́nh tưới hoa rơi phịch xuống đất nước chảy lênh láng. Ông run run cất tiếng, Huệ … bà đó phải không, bà chạy đến đẩy ông ra khỏi cổng. miệng mếu máo nói trong ḍng nước mắt, ông đi đi vào đây làm ǵ, hăy đi khỏi đây ngay tôi lạy ông đấy. Cái đẩy mạnh làm ông ngă kềnh xuống đất , cái ba lô văng ra khỏi người ông, ông nhanh tay chụp được . Vừa lúc đó Thằng Hận cùng vợ nó chở hai đứa con đi học về trên chiếc xe cam ri bóng lộn. Vợ Hận thấy ông Hải và chồng ḿnh giống nhau như hai giọt nước, chỉ khác là một già một trẻ mà thôi. Cô mở cửa chạy đến d́u ông dậy. Rồi dắt ông vào nhà, mọi người nghe ông kể lại ngọn nguồn, cuộc đời cay đắng của ông và bà Huệ đă trải qua. Nghe xong Hận gọi hai con đến ṿng tay bảo, chào ông nội đi các con. Hai đứa ngoan ngoăn chạy đến, thằng tũn ôm cổ ông Hải lắc đi lắc lại hỏi, nội là Tề Thiên Đại Thánh hả nội, ông ǵ nó vào ḷng hôn lên đôi má bầu bỉnh của nó mà nựng, ai bảo cháu vậy, nó chỉ sang bà Huệ đang cười hạnh phúc, bà nghiêm mặt bảo, Tũn không được đặt điều nhé, bà nói bao giờ. Tũn đỏ mặt lên căi. Hôm trước bà bảo ông nội bị xe tải cán chết , giờ sống lại không phải Tề Thiên Đại Thánh th́ ai, nụ cười trên môi bà Huệ chợt tắt, bà ngượng chín người, nếu như đất dưới chân bà có lổ nứt, chắc bà sẽ chui tụt xuống dưới đó cho đỡ ngượng. Cả nhà tự dưng im lặng như mặc niệm, sau câu nói ngu ngơ nhưng rất thật của Tũn. Ông Hải lại thơm nó cái rơ to rồi nói. Đúng vậy tội của ông nội gây cho bà nội ngàn lần xe tải cán vẫn chưa hết. Thôi thôi hôm nay cả nhà lên xe đi ngắm thác DamBri cùng Tề Thiên Đại Thánh nhé , Hận dỏng dạc hô to. Hai đứa trẻ reo lên mừng rỡ, bởi từ khi sinh ra đến giờ chúng mới thấy ông nội bằng xương bằng thịt hẳn hoi. Mà bạn bè chúng nó có nội từ lâu, giờ chị em chúng nó mới có ông nội, mà ông nội chị em nhà nó c̣n là Tề Thiên Đại Thánh cơ đấy.
***Yên Thành 1/7/2022
( thưa quư đọc giả, người cầm bút viết truyện cũng có uy lực vô cùng, muốn khổ làm được khổ, muốn sướng cho được sướng, muốn chết nhanh chết chậm đều được, đó là nhân vật trong truyện. Định cái kết phần 1 là hết, để cho Hải phải trả giá và nhẹ bớt tội lỗi cho Lan, nhưng một số người bảo, chuyện như thế không có hậu, nên tg viết tiếp phần2, chứ chuyện thật ngoài đời Hải c̣n đáng thương hơn nhiều, bạn của tg không có Huệ xen vào, không có đứa con riêng nào để đi t́m, anh chỉ đi về với mẹ già ở quê , khi về hưu mới phát hiện ra lạc loài vào tổ ấm, anh là người to cao đẹp trai, là chủ công của đội bóng chuyền CCB, nhưng khi tổ ấm bị lung lay sau biến cố, trông anh thật thảm hại. Những đứa con không có tội, anh giờ sống một ḿnh không biết đoạn cuối của cuộc đời ra sao, bởi anh không c̣n sinh hoạt trong hội CCB của tg nữa. tg là đồng đội muốn Hải ngoài đời có cái kết có hậu như trong truyện nhưng đành bất lực. Bởi đời không như truyện cứ muốn là được. Chúc mọi người trong CLB ta vui vẻ, nhất là những người đă like cho tg để tg có động lực viết tiếp.
VietBF@sưu tập