Log in

View Full Version : GIỮ TRỌN LỜI THỀ


troopy
05-09-2022, 03:43
Truyện GIỮ TRỌN LỜI THỀ nói về mối t́nh thật đẹp của chàng trai Mạnh Hùng và cô gái Minh Hà, trong một đợt dă ngoại giữa hai trường đại học ngoại thương và trường đại học sư phạm, Khi ra trường và cả hai đều có công việc ổn định, anh đưa cô về ra mắt ba mẹ và xin phép được tổ chức lễ cưới, gặp Minh Hà, ông Mạnh Hải ba của Mạnh Hùng rất sửng sốt ngạc nhiên bởi cô gái rất giống bà Thục Oanh người yêu của ông năm xưa, c̣n bà Nhă Trúc vợ ông th́ phản ứng kịch liệt bởi khinh thường gia cảnh nhà gái. Trước phản ứng của ba mẹ, Mạnh Hùng cương quyết không từ bỏ người yêu và bảo vệ t́nh yêu của ḿnh. Đúng lúc này, Minh Hà phát hiện ḿnh có thai. Liệu thân thế của cô gái là ai? Và Mạnh Hùng có vượt qua mọi khó khăn để bảo vệ t́nh yêu của ḿnh hay không? mời các bạn đón đọc nhé.

https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2050859&stc=1&d=1652067820

CHƯƠNG 1
C̣n hai ngày là cả đội lên đường đi dă ngoại kết hợp giao lưu với đội trường đại học Ngoại thương, cả nhóm tất bật chuẩn bị trang phục, dù bạt, lều vơng, lương thực, thực phẩm, trường đại học sư phạm của đội Minh Hà đa số là nữ nên cũng khá vất vả, nhưng các cây văn nghệ luôn yêu đời, tay làm nhưng miệng luôn nói chuyện, cười đùa vui vẻ, bỗng tại góc hội trường vang lên giọng hát bài NỔI LỬA LÊN EM rất hay, giọng hát cao vút làm không khí sôi động hẳn lên. Đội trưởng Minh Hà la to:
- Các tổ được phân công báo cáo t́nh h́nh chuẩn bị đến đâu rồi?
- Tổ trang phục biểu diễn đă xong…- một bạn lên tiếng
- Tốt, c̣n tổ lều vơng sao im thế nhỉ…
- Đói quá đội trưởng ơi…- Tiếng rên rỉ phát ra làm cả nhóm cười ồ lên khi anh chàng Minh đang ôm bụng nhăn mặt…
- Ơ, thế bạn Ngân đi mua bánh mỳ bên Pháp hay sao mà lâu thế nhỉ?
- Có ngay, có ngay,…- Ngân khệ nệ ôm túi bánh, vừa đi vừa nhai, mồ hôi nhễ nhại, nh́n vừa thương vừa buồn cười…
- Bánh mỳ xíu mại của tớ đâu? Trời ơi để lộn xộn thế này th́ biết cái nào là xíu mại chứ?
- Mấy chục ổ bánh mỳ của cả đội, làm sao mà tớ biết được? – Ngân tủi thân…
- Thôi ăn đi c̣n làm, chiều nay chúng ta phải hoàn thành khâu chuẩn bị, ngày mai lên đường,…- Minh Hà động viên các bạn
- Ơ, bánh mỳ xíu mại của ai đây? – Bạn Chính giơ ổ bánh mỳ đă ăn hết một nửa
- Hơ hơ,…của tớ…nhưng cậu ăn nham nhở sắp hết rồi …huhu
Cả nhóm ôm bụng cười ngặt nghẽo, tuổi trẻ là thế đấy, là các thầy cô tương lai sắp ra trường nhưng cũng nghịch ngợm, trêu chọc nhau đến phát khóc, và cũng từ đây, nhiều mối t́nh của tuổi đôi mươi thật đẹp chớm nở, trái tim của những chàng trai, cô gái đă biết rung động, những trái tim đập loạn nhịp khi đứng trước người khác phái, những đêm mất ngủ, thổn thức, và biết nhớ nhung, thẹn thùng, những cái nắm tay vụng về, những câu tỏ t́nh không đầu không cuối thật dễ thương, mà cho dù sau này cũng không thể nào quên được,…
Thấy Minh Hà vẫn lúi húi làm chưa ăn, Hoàng Quân lại gần đưa cho cô ổ bánh mỳ, nhẹ nhàng nói:
- Hà ăn đi cho nóng, bánh mỳ khi nguội sẽ dai khó ăn lắm…
- Ừ, ḿnh làm chút xíu là xong rồi ăn, cảm ơn Quân nhé…- Hà vừa làm vừa nói, mặt vẫn không ngẩng lên…
- Hay Quân đút cho Hà nhé, được không? – Quân nói nhỏ, thật dễ thương
- Làm vậy kỳ lắm, các bạn lại có chủ đề để bàn tán…
- Vậy Hà ăn đi…
- Ừ, cảm ơn Quân nhé,…- cô cười thật hiền lành dễ thương rồi cầm ổ bánh mỳ anh đưa ngồi ăn ngon lành
Quân học khoa Toán cùng với Hà, Quân hiền lành và các bạn thường trêu anh là con mọt sách, anh sống trầm lặng, ít nói, nhưng Hà có cảm giác rằng dạo gần đây anh hay nh́n trộm cô, khi cô nh́n lại th́ anh lại thẹn đỏ mặt vội quay đi, khoa Toán của Hà chịu trách nhiệm về phục trang, khoa Lư, Hóa chịu trách nhiệm lều bạt v́ hai khoa này có nhiều sinh viên nam, các khoa c̣n lại chịu trách nhiệm về đời sống, Hà được các bạn cử làm trưởng nhóm bởi cô xinh đẹp, hát hay lại học rất giỏi, ở trường cô là bí thư đoàn trường nên việc phân công, tổ chức và điều hành chung đối với Hà cũng không gặp khó khăn lắm,…
- Bạn Quân làm ǵ em Hà của tui đó? – Tiếng tên Trung nghe ồm ồm nhưng dễ thương
- Ai là em của bạn? bạn c̣n thua tôi 2 tháng đấy, đừng có mơ…- Hà phản ứng lại
- Không biết, người nào thấp hơn, yếu hơn th́ người đó là em…- Trung chí phèo
- Vậy ai học giỏi hơn th́ người đó là chị…- Hà cũng tỏ ra không kém
Trung hay to miệng nhưng thực ra cũng vô cùng nhút nhát, mỗi khi tranh luận th́ đều thua cô, Hà lư luận chắc chắn, mạch lạc, dứt khoát, c̣n Trung th́ chỉ tếu hài cho vui vậy thôi, mỗi khi bị ai đó bắt bẻ lại là anh ta im như thóc,…Hà biết Trung cũng thích ḿnh, cái t́nh cảm ban đầu của những chàng trai, cô gái thật nhẹ nhàng, dễ thương, Hà ḥa đồng với tất cả mọi người, cô chưa rung động với bất kỳ ai, Hà đặt quyết tâm phải học thật giỏi, năm nay thi tốt nghiệp rồi, cô phải phấn đấu tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi để ba mẹ được vui ḷng,…
Đến chiều mọi công việc cũng tạm ổn, Sáng mai xe nhà trường sẽ chở cả đoàn đến nơi cắm trại, nghe nói Đà lạt đẹp lắm, ngày c̣n bé cô cũng được ba mẹ cho đi du lịch một vài lần, nhưng ngày đó Hà c̣n bé, hơn nữa lại say xe nên không để lại ấn tượng ǵ, bây giờ cô đă trưởng thành, lại là trưởng đoàn nữa chứ, cô phải mạnh mẽ lên, chợt Quân dúi vào tay cô một bịch nilon nhỏ, bất ngờ không hiểu ǵ, cô hỏi:
- Ǵ vậy Quân?
- Thuốc chống say xe, Quân biết Hà cũng bị say xe mà, sáng mai Hà nhớ uống một viên trước khi lên xe nhé…- giọng Quân nhẹ nhàng, quan tâm thật cảm động
- Cảm ơn Quân nhé, May quá, Hà quên mất,…à mà sao bạn biết ḿnh bị say xe thế?
- Hà c̣n nhớ đợt cả nhóm đi du lịch vườn xoài không? từ sài g̣n đến đấy có mấy chục cây số mà bạn c̣n ói nữa, đợt này đi Đà lạt xa mấy trăm cây số, Quân lo cho bạn á…
- Ờ héng, sao bạn nhớ lâu thế?
- Ḿnh,…ḿnh…- Quân ấp úng rồi cúi đầu chẳng biết nói ǵ
Biết Quân hay mắc cỡ nên Hà không nói ǵ nữa, cầm tay Quân, cô muốn nói lời cảm ơn, nhưng Hà có cảm giác tay Quân run lên từng hồi, mặt vă mồ hôi th́ hốt hoảng hỏi:
- Quân ơi, bạn bị sao thế? Sao đổ mồ hôi nhiều vậy nè…
- Ḿnh không sao,…- nói rồi cậu ấy vụt bỏ chạy để lại cô cứ ngẩn ngơ không hiểu v́ sao?
Chỉ một cái nắm tay vô t́nh và hết sức tự nhiên của Hà mà sao cả đêm Quân cứ thao thức không tài nào ngủ được, anh cũng không hiểu v́ sao ḿnh hay nghĩ về cô ấy, nhiều khi ngồi trong lớp học mà đầu óc anh cứ nghĩ đâu đâu không thể nào tập trung được, mỗi buổi sáng đến lớp là mắt anh đă nh́n xem Hà đă đến chưa? Nhiều hôm cô đến trễ là ruột gan anh nóng như lửa đốt, những ngày cô không đến lớp là anh thấy trống trải và như thiếu một cái ǵ đó, Quân vốn bản tính thật thà nhút nhát nên vẫn cứ lặng lẽ đi bên cạnh cô như một cái bóng mà Hà vô t́nh không biết,…
Đúng 6 giờ sáng, xe nhà trường đến điểm hẹn, các tổ lỉnh kỉnh chất dụng cụ lên xe, Hà chỉ mang một cái vali nhỏ đựng đồ dùng trong 3 ngày, khi cô đang loay hoay để lên xe th́ Quân đă đón lấy cái vali và đỡ cô lên xe, hơi bất ngờ nhưng Hà cũng làm theo, khi cô ngồi yên vị ở hàng ghế thứ 2 cho đỡ say xe th́ nhanh như một cơn gió, cậu Trung đă ngồi ngay bên cạnh, làm Quân không kịp xử lư đành ngồi ở hàng ghế thứ 3 phía sau. Hà không thích cậu Trung nhưng v́ không muốn làm mất vui chuyến đi nên cô giả vờ say xe và quay mặt ra cửa sổ, Trung muốn bắt chuyện với Hà, rất ít khi có cơ hội như thế này, anh biết cậu Quân cũng có cảm t́nh với cô, mà một cô gái xinh đẹp lại học giỏi như Hà th́ không có người theo đuổi mới là chuyện lạ, nhưng anh thất vọng khi cô cứ ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ làm anh không sao bắt chuyện được. Từ hàng ghế dưới, Quân bực bội vô cùng, chỗ ngồi cạnh cô là anh đă giành từ trước, vậy mà cái tên Trung kia vô duyên ở đâu lại đến xí chỗ của anh, anh lo lắng khi Hà cứ ngồi gục đầu, không biết cô ấy đă uống thuốc như anh đă dặn chưa?
Từ hàng ghế bên, Ngân hậm hực bởi Quân cứ mải chăm sóc cho Hà mà không quan tâm đến cô, lúc lên xe, cô đă cố t́nh kéo cái va li lại gần anh, tỏ vẻ mệt mỏi để nhờ anh giúp đỡ, nhưng ánh mắt Quân lại đang t́m Hà và xách vali cho cô, Ngân ghen tỵ với Hà, cái ǵ Hà cũng được ưu ái, cô cũng xinh đẹp, đâu có thua kém ǵ mà tại sao mọi người chỉ chú ư đến Hà mà không quan tâm đến cô, nếu xét về gia cảnh th́ nhà Ngân c̣n khá hơn, từ chỗ hai người là bạn thân mà giờ đây cô cảm thấy căm ghét Hà, cô ước giá như không có cô ấy th́ mọi người sẽ chú ư đến cô nhiều hơn. Ngay cả việc cô yêu Quân th́ có tội ǵ cơ chứ? Mà cậu Quân này cũng lạ, cứ lẳng lặng đi theo phục vụ, chăm sóc cô ấy như một cái bóng, nhưng h́nh như cô ấy chỉ coi cậu ta như một người bạn không hơn không kém mà thôi. Nh́n Quân buồn ngồi hàng ghế sau mà Ngân nhủ thầm cho đáng đời, cho chừa cái tội cứ bám theo cô ấy mà không lượng sức ḿnh,…
V́ đoàn dừng lại nghỉ ngơi ăn uống, tham quan cảnh đẹp dọc đường, gần chiều xe mới đến Đà lạt, Ngân cố ư ở chung pḥng với Hà nên vừa xuống xe là cô đă hăng hái đến quầy lễ tân nhận ch́a khóa pḥng. Hà không khỏe, cô mệt mỏi rời xe sau cùng, mặc dù đă uống thuốc say xe Quân đưa hôm qua, nhưng cũng chỉ đỡ một phần nào.
- T́nh h́nh ổn không? Hà ngồi nghỉ một chút đi…- Quân lại gần lo lắng
- Quân lấy dùm vali cho Hà với, ḿnh ngồi nghỉ một chút…- Hà mệt mỏi trả lời
Lúc cô lại quầy lễ tân để nhận ch́a khóa pḥng th́ nhân viên khách sạn trả lời pḥng 201 có người nhận rồi. Mặc dù rất ngạc nhiên bởi không hiểu ai đă lấy ch́a khóa pḥng nhưng v́ mệt nên cô chỉ cảm ơn và lên pḥng, ngạc nhiên v́ thấy Ngân đang ở trong pḥng ḿnh, cô hỏi bạn:
- Ủa, pḥng 201 là Hà và bạn Phạm Oanh mà?
- Ừ, bạn Oanh thích đổi pḥng nên tớ đổi cho bạn ấy…- Ngân thản nhiên trả lời
- Kỳ quá nha, bạn Oanh cứ nằng nặc được ở cùng pḥng với ḿnh, sao giờ lại thế này, nhưng thôi ai cũng được, ḿnh mệt quá, giờ đi tắm rồi ngủ thôi,…
- Việc ở chung pḥng với tớ mà bạn khó chịu vậy à? – Ngân có vẻ không vui
- Không phải, ḿnh chỉ hơi bất ngờ thôi,…- Hà vừa mở vali lấy đồ, vừa nói
Sau khi tắm và vệ sinh cá nhân xong, Hà lên giường và ngủ ngay v́ mệt, v́ lo lắng cho sức khỏe của cô nên Quân không ngủ được, anh không dám gọi điện mà nhắn tin hỏi thăm, nếu cô chưa ngủ th́ sẽ trả lời, đắn đo măi anh chỉ nhắn vài chữ rất ngắn:
- Hà ổn không? Quân lo cho Hà quá…
- Mệt quá, từ nay Quân đừng làm phiền ḿnh nữa…- thấy điện thoại của Hà có tin nhắn, Ngân mở ra xem, biết là của Quân nên cô nhắn trả lời xong xóa đi ngay…
- Sao thế? Hà nay sao lạ thế? – Quân ngạc nhiên
- Rách việc, đừng làm phiền tôi nữa…- Ngân nhắn trả lời
Không thể hiểu nổi chuyện ǵ đang xảy ra, Quân buồn lắm, mới cách đây hơn một tiếng đồng hồ, anh và cô c̣n ngồi nói chuyện b́nh thường, tại sao bây giờ anh chỉ nhắn tin hỏi thăm mà Hà lại trả lời như thế? Anh không tin với tính cách của Hà th́ không bao giờ cô trả lời cọc cằn như vậy được, anh rất muốn hỏi cô cho ra nhẽ nhưng rồi với bản tính nhút nhát, anh chỉ biết ôm nỗi buồn một ḿnh và chịu đựng mà thôi, kể cũng không trách được cô, anh chỉ là một người bạn không hơn không kém, anh có là ǵ đâu mà đ̣i trách móc cô? Cô muốn chơi với ai là quyền của cô, anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống của cô được…
Hà ngạc nhiên không hiểu sao Quân cứ lầm ĺ không nói, khi cô lại gần định nói chuyện th́ cậu ấy lại muốn tránh đi nơi khác, công việc chuẩn bị gấp rút nên cô cũng không có thời gian để bận tâm nhiều, sau một đêm được ngủ ngon là cô lại tươi tỉnh, năng động. Đợt dă ngoại lần này c̣n là một cuộc thi giữa hai trường đại học Ngoại thương và trường đại học Sư phạm của cô, cả nhóm quyết tâm phải thắng, công việc đă được phân công trước nên ai nấy đều bắt tay vào làm việc, Hà là đội trưởng nên cô phụ trách chung, cô đi kiểm tra từng nhóm xem làm đến đâu, thấy Ngân cứ đứng bên Quân nói chuyện, cô lại gần hỏi nhỏ:
- Ngân ơi, nhóm bạn chuẩn bị đồ ăn cho cả đội đến đâu rồi? các bạn ấy dựng lều xong là đói á…- Hà nhắc bạn xong đi ngay
- Cứ làm xong sẽ có đồ ăn, làm ra vẻ ta đây, nh́n mà thấy ghét…- Ngân lườm nguưt Hà, miệng nói cố ư cho Quân nghe thấy
- Sao Ngân lại nói Hà như thế? – Quân phản ứng
- Bạn ngu lắm, cả ngày bạn cứ đi theo phục vụ nó, mà nó có thèm để ư đến bạn không? tối hôm qua bạn ư nói xấu bạn không ra ǵ, ḿnh bức xúc thay cho bạn đó…- Ngân tỏ vẻ thương hại
- Ḿnh có làm ǵ đâu? Hà tốt mà…- Quân ấp úng
- Tốt ǵ mà tốt, bạn không thấy từ hôm được bầu làm đội trưởng đến giờ nó lên mặt không? nó cũng là sinh viên như tụi ḿnh thôi, có quyền ǵ mà sai bảo người khác chứ?
- Nhưng tối qua Hà nói ḿnh những ǵ? Ngân nói cho ḿnh biết đi…
- Thôi ḿnh chẳng nói đâu, chỉ khuyên bạn nên tránh xa nó ra, bạn không thấy xấu hổ khi cả ngày cứ bám theo nó à?
- Bạn bè th́ giúp đỡ nhau, Ngân nói ǵ nặng lời thế?
Hà đang mải lo việc dựng trại với các bạn nên không nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, cô vẫn cứ vô tư hồn nhiên cười đùa cùng các bạn, khi mọi việc xong xuôi th́ dừng tay ăn sáng, nhóm đời sống đă chuẩn bị xôi đậu xanh ăn với chả và chà bông, nh́n mọi người vừa ăn vừa cười đùa mà ḷng cô vui lắm, nhất định rồi, cuộc thi này nhất định trường cô phải thắng…

VietBF©sưu tập